Chiếc xe chạy đi vun vút trên đường, Kim Liên ngồi ở phía sau tự mình cảm thán: "Nếu đổi thành Minh Liên chắc cậu ta sẽ chạy chậm hơn nhệ!".
Minh Liên thì đang ngồi trên kiệu, đột nhiên hắc xì một cái: "Ai lại đi nhắc mình thế này!". Giờ đây lòng cô như lửa đốt, chẳng biết Thái hậu truyền cô đến để làm gì.
Giương mắt nhìn qua bức tường son, vẫn chỉ là tường và tường. Giờ đây cô mới hiểu vì sao nơi đây gọi là nơi giam giữ phi tần rồi.
Chiếc kiệu cứ đi, những nô tài ở hai bên đường cứ thấy cô đều quỳ xuống thỉnh an. Hiền phi ở phía sau nhìn về tấm lưng cô đang đi, liền có chút thở dài: "Nàng ta thật may mắn! Nhưng...à mà thôi! Hãy để nàng ta tự mình mà nhận ra, mặt tối của nơi này!".
"Chủ tử! Đến nơi rồi!" - Liên Tâm đi bên cạnh nhắt cô. Minh Liên ngước nhìn lên một cánh cổng to lớn "Từ Ninh cung".
Tim Minh Liên có chút đập nhanh, Liên Tâm thấy chủ tử hồi hộp, nên nhẹ nhàng nắm lấy tay người: "Thái hậu rất dễ tính! Chủ tử yên tâm!".
Minh Liên gật đầu tiến vào, nơi đây phát ra một mùi hương rất dịu nhẹ. Là sự hợp pha của tâm hương lễ Phật và mùi hoa lê nỡ rộ.
Hai chủ tử họ bước vào như đi dạo trong vườn lê vậy, cảm giác cứ lân lân khó ta. Sự khó chịu trong cô phút chốc tan biến vào hư không mà còn có cảm giác nhớ đến mẹ. Người mà năm xưa cũng yêu hoa lê, vì hoa lê mà sinh ra con người cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-ta-day-da-tro-lai/959159/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.