"Chủ tử! Đã thay đồ xong rồi ạ!" - Sau khi Liên Tâm dắt Đường Bảo đi khắp cung, thì liền dắt cậu ta đi thay đồ thật đẹp màu xanh lá.
Quả thật là rất hợp. Không những đẹp mà còn dễ thương nữa, Đường Bảo rất hợp với bộ phục màu xanh lá này.
"Nương nương! Nô tài tự cảm thấy vô dụng, không dám...! - Đường Bảo dè chừng thốt ra từng lời.
Nói đến đây, Minh Liên liền hiểu ý: "Vô dụng thì luyện! Đây là cơ hội đầu tiên và duy nhất dành cho cậu! Đừng làm mất hi vọng của ta!" - Nói rồi Minh Liên đi lại cạnh hồ sen mà ngắm nghía bông hoa sen đang nở rộ.
Đường Bảo cũng lực bất tòng tâm mà chấp nhận. Liên Tâm lại một lần nữa kéo cậu đi: "Để tôi dẫn cậu giới thiệu với nội vụ phủ! Sau này cậu sẽ san sẻ trách nhiệm với tôi đó!".
Hai người đi chỉ để lại Minh Liên đứng đó. Nhìn hoa sen cô lại nhớ cha mình một cách lạ thường. Người cha sẽ đau khổ, cô biết chứ nhưng mọi chuyện đến mức này làm sao cứu vãn được nữa.
Cô thở dài mệt mỏi. Từ phía sau, một thái giám nhẹ nhàng bước đến: "Thỉnh an Linh tần nương nương", phá vỡ mạch nhớ nhung của cô. Minh Liên lau nước mắt quay lại.
Thái giám ấy đưa cho cô một nghiên mực, một loạt bút mới tinh. Nói rằng là Hoàng thượng ngự ban. Minh Liên cảm tạ rồi quay lưng đi vào trong.
Cô đặt những thứ ấy ngay bàn vẽ của mình. Thật ra, ngày đó cô rất thích vẽ nhưng vì mẹ cô lại cấm cản hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-ta-day-da-tro-lai/959148/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.