Lễ tang đã đến ngày cuối cùng, cậu Thiên ngồi ở góc khuất chẳng nói chẳng rằng.
Bố của Minh Liên loạn choạng đến ngồi cạnh cậu, trên tay còn cầm một chai rượu. Chú ấy giơ lên uống từng hớp lớn, ánh mắt vô hồn nhìn bàn thờ đang nghi ngút khói nhang trước mặt. Bất giác một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống gò mà đã có chút nhăn nheo vì thời gian.
Cậu ấy cũng rất bất ngờ, một người đàn ông mạnh mẽ như bác ấy lại phải lặng lẽ khóc như thế. Đủ biết trong lòng đã đau thương đến mức nào.
"Hic! Bố cô ấy thương cô ấy như vậy! Hic! Chẳng bù cho phụ thân mình!" - Kim Liên đứng bên cạnh xúc động khóc theo. Ngày hôm qua, cô có đến gặp Minh Liên sẵn tiện hỏi luôn kẻ gây án. Nhưng nghe dặn dò phải bảo vệ bố giúp mà cô quên hỏi mất tiêu.
"Chú à! Con phải quay về trụ sở rồi!" - Khi nãy cậu nhận được tin nhắn họp gấp nên phải quay về.
Trần Thiên vừa đặt chân đến gần cửa thì bố cô ấy cất tiếng: "Cảm ơn con rất nhiều!" - Ông ấy vừa cười vừa nói.
Cậu cũng đành gật đầu: "Đây là việc con nên làm mà!". Sau đó quay người rời đi.
Vị phi tử kia thấy thế liền lau nước mắt, định chạy theo thì quên mất là trời đang nắng. Cô đợi gần cả giờ đồng hồ mà trời cũng chẳng thèm mát đi xíu nào.
Một lúc sau, một bóng mây bay ngang sân nhà, cô như bắt được phao cứu sinh vậy, ngày lật tức bay phắt ra đó. Cô sử dụng một chút quyền thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-ta-day-da-tro-lai/959146/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.