Xung đại sư cười khà khà, cao giọng bảo:
– Có câu “Khách tùy chủ tiện”(*),ba vị tôn chủ là chủ nhân, hay là hãy cử một người ra ứng chiến trước đi.
(ND chú: nghĩa là khách đến phải thích ứng theo tình hình của chủ nhà)
Tam Tôn dõi mắt nhìn nhau, ghé đầu lại thương lượng. Thi Nam Đình nói:
– Thường thì “Hậu phát chế nhân”(*),chi bằng để cho bọn chúng cử người ra trước, xem tình hình thế nào rồi hẵng tính kế dùng binh mới là thượng sách.
(ND chú: ra tay sau để giành lợi thế; tùy tình hình có khi “tiên phát chế nhân” lại hiệu quả hơn ^^)
Hoa Miên đồng tình, bèn lớn giọng nói:
– Từ xa đến là khách, kẻ làm chủ việc gì cũng tranh phần trước thì có phần vô lễ. Đại hòa thượng, hay là bên ngươi cử người ra trận trước đi!
Xung đại sư cười:
– Vậy hòa thượng xin mạn phép.
Nói rồi hắn ung dung tiến lên trước một bước, cất giọng sang sảng:
– Hòa thượng kém cỏi, sẽ đánh trận đầu tiên.
Lời vừa thốt ra, Đông Đảo Tam Tôn đều hết sức bất ngờ, dựa vào suy đoán của bọn họ, trong ba người thuộc phe đối phương, Xung đại sư vốn là chủ soái, đáng lẽ phải ra áp chót mới đúng. Hiện giờ hắn tiên phong ra trận, khiến cho Tam Tôn hết sức khó xử. Trận đầu tiên là sơ chiến, chiến thắng sẽ nâng cao sĩ khí, ngược lại nếu thua, ngoài việc tổn hại oai phong còn gây ảnh hưởng đến hai trận sau.
Thi Nam Đình ngẫm nghĩ rồi gọi hai người kia lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-kinh/3282575/quyen-3-chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.