"Sư phụ, đó là!!" Tôn Mỹ giật nẩy mình, trong khi bàn tay đã run rẩy chỉ lên bầu trời đêm thăm thẳm. Không những thế, mồ hôi mồ kê lấm tấm đổ xuống khiến cho nét bần thần sợ hãi trên cái gương mặt bơ phờ đầy vẻ phong trần nhếch nhác lại càng khắc sâu thêm vài phần.
"..." Vân Huyền không đáp lời hắn, hoặc dĩ, lão ta cũng không biết nên đáp lời như thế nào. Hay có lẽ ngay từ đầu lời cảm thán của tên đệ tử vốn đâu có rơi vào trong tai lão, bởi lẽ lúc này trong mắt lão chỉ còn có bầu trời đêm đầy ắp tinh tú kia thôi.
Nhìn bộ dáng lão lúc này, mấy ai có thể thấy được phần nào tiên phong đạo cốt? Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một lão ăn mày phong thái tả tơi, tóc tai không chút chải chuốt như một kẻ điên, thẫn thờ ngước đầu nhìn lên trời cao như đang tự hỏi vì sao thế đạo lại quá bất công với mình. Hơn nữa, mặc mớ quần áo hỗn độn đang phất phơ trong gió đêm, tà áo rách vướng cả vào một chạc cây khiến cho có con sâu, con bọ đang chuyền từ cành lá gần đấy nhảy sang, lão cũng chả hề hay biết, chả thèm để tâm...
"Sư…" Tôn Mỹ thấy lão thất thần như thế thì định bước lên hỏi thăm, nhưng lại bị Sĩ Chân ra hiệu lắc đầu cản lại.
Tên đại đệ tử lấy thái độ lễ phép đến cùng cực tiến đến bên cạnh Vân Huyền, nhẹ nhàng lấy tay áo phủi đám sâu bọ xuống. Tôn Mỹ thấy vậy liền khẽ cung tay tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000262/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.