"Chậc!"
Lưu An tặc lưỡi nheo mắt nhìn, có lẽ như thế hắn mới đủ sức nhìn thấu qua được màn sương mù còn khá dày đặc buổi sớm nay. Thế nhưng hiển nhiên dù hắn có cố gắng bao nhiêu lần vẫn khó lòng có thể xem rõ tình hình của quân Việt. Tất cả những gì mà hắn, cũng như đa số quân sĩ trong Hán doanh có thể thấy, hoặc nghe thấy được, là muôn vàn tiếng gọi, tiếng quát, tiếng tù và réo dài inh ỏi cùng những tiếng dã thú ré ầm trời hết sức đặc trưng đến từ bầy voi chiến hung hãn.
"Phó soái!"
"Hầu gia."
Cùng lúc đó, Lưu Long cũng xuất hiện, lão ta quăng người xuống ngựa, không kịp đáp lại bất kỳ lời chào nào của đám tướng lĩnh mà chỉ nhanh chóng nện chân lộp cộp leo nhanh lên đài quan sát, đứng bên cạnh con trai mình để hỏi:
"Địch tình ra sao?"
"Hầu gia." Đối mặt phụ thân, Lưu An tất nhiên vẫn phải giữ đúng quân luật, hắn ta chắp tay chào cho ra phép rồi mới lắc đầu bẩm báo:
"Sương mù che khá kín, tiểu tướng không thể nhìn rõ địch tình."
"Hừ…" Lưu Long tất nhiên không hề hài lòng với lời biện giải này. Lão ta chau mày, hằng giọng trách cứ:
"Từ sáng tới giờ đã phái ra bao nhiêu thám báo? Không một ai có tin tức gì sao mà để chúng tụ quân qua sông rồi mới biết?"
"Việc này," Một viên tướng khác vội vàng chắp tay phân giải:
"Hồi Hầu gia, thám báo quả thật đã thu về đầy đủ, chỉ là phương hướng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000254/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.