"Ài…. Thật khó hiểu, thật quá khó hiểu…"
"Đúng vậy!!! Cơ hội phản công rõ ràng như thế mà hắn lại ra lệnh rút quân. Thử hỏi có tức chết người không?"
"Đó là chiến cơ, là chiến cơ a!!! Hắn cứ hời hợt bỏ rơi chiến cơ như vậy… Ta quả thật không thể đoán được vì sao hắn lại làm như thế nữa."
"Đừng nói nữa, có gì khó mà đoán? Chả phải lúc nãy hắn đã nói rõ ràng là trời đã tối, binh sĩ cần nghỉ ngơi nên muốn rút về đấy sao?"
Trời tối? Binh lính mệt mỏi?...
Đám tướng lĩnh nghe thấy những lý do này thì cũng thoáng trầm lại. Bọn chúng ngồi đấy, im ắng được một chốc thì lại có tiếng thở dài vang lên một cách não nề:
"Ài…. Từ không cầm binh, từ không cầm binh. Binh lính mỏi mệt một chút thì có xá gì? Chiến quả đã nằm hẳn trong tầm tay rồi, vậy mà…"
"Quả nhiên là loại xuất thân thi hương thế gia, tài học thì có thừa nhưng quyết đoán thì hỏng bét… Thế mà lại làm mất cơ hội của Cao tướng quân đem đến…"
"Xuỵt… Đừng nói năng linh tinh nữa!!!"
Roạt!!!!
Mã Anh một tay vén rèm, một chân mới vừa đặt nửa đường vào trong trướng bồng đã thoáng dừng lại. Hắn đưa ánh mắt tinh quái liếc qua hết cả lều không mấy to lớn ở trung quân một lượt rồi mới vểnh khóe miệng lên tiếp tục dời bước về vị trí của mình. Mã Anh vừa ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000217/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.