"Giữ lấy thăng bằng! Khép chân ôm chặt bụng ngựa lại!!"
"Không phải, ôm bụng ngựa bằng lực của đùi chứ không phải gồng người đè lên thân ngựa…"
"Thả lỏng toàn thân, đúng rồi, cứ như vậy. Tốt!!!"
"Hô…." Vu Cúc thở hắt ra một hơi, nâng tay lau cái trán sớm đã đọng đầy mồ hôi. Dẫu biết là cưỡi ngựa không dễ, xong nàng nào ngờ ngay cả luyện cưỡi ngựa cũng mất sức đến như vậy đâu? Bao nhiêu động tác, bao nhiêu kỹ thuật, nhiều thứ trong số đó bản thân nàng còn chưa được một lần nghe qua, chưa từng biết chúng có tồn tại trên đời. Nếu như không phải hôm nay nàng được phúc, có người chuyên nghiệp trực tiếp chỉ dạy chắc có lẽ đối với nàng: cưỡi ngựa cũng tựa như lúc cưỡi trâu, cưỡi bò… chỉ cần leo lên lưng ngựa giục roi là ổn hết. Nghĩ đến đây Vu Cúc lấy tay vịn nhẹ lên mép đùi trong nơi bị cọt sát quá nhiều mà sớm đã tấy lên, lòng thầm hô đau quá không chịu nổi nữa…
"Tộc trưởng học rất giỏi. Đợi một đoạn thời gian cô quen rồi sẽ không còn thấy đau nữa đâu." Vu Vân đánh ngựa lên bên cạnh an ủi bảo.
Vu Cúc được khen thoáng tươi tỉnh lên hẳn, xong chợt nhớ đến việc gì nàng ủ rũ lắc đầu bảo:
"Cám ơn chú đã dạy con, xong e là sau này con không có cơ hội học cưỡi ngựa nữa rồi."
Vu Vân nhíu mày, tay nắm dây cương xoắn nhẹ một vòng hỏi:
"Mấy lão già ấy lại đến làm khó dễ à?"
Vu Cúc không chút giấu giếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000171/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.