Năm ấy Lưu Bang dựng quốc, tự xưng bản thân chính là thiên tử, ứng thiên mệnh góp phần lật đổ nhà Tần tàn bạo, đánh bại quần hùng mà lập ra một triều đại mới: Đại Hán. Bởi vì đây chính là thiên ý, thiên mệnh, là chính danh, thế nên Đại Hán cũng nối tiếp theo triều Tần, tự cho là mình cũng đại diện cho một phương thiên địa ngũ hành. Nhà Tần là hành Thủy thì Đại Hán chính là Hỏa.
Tựa như năm xưa Chu Vũ Vương diệt Trụ chính là thuận ý trời vậy, đây là chân lý, là lẽ tất nhiên không sao thay đổi được. Đây có lẽ cũng là lý do vì sao người Hán luôn thích màu đỏ, thích ánh lửa vậy.
Mà… nếu như lúc này có ai đi đem vấn đề này ra bàn trước mặt Lưu Long, có lẽ y sẽ chẳng chút ngại ngần mà xán cho một cái bộp tai, sau đó ghì đầu lôi cổ hắn ra trước mắt mà chất vấn:
Lửa? Huy hoàng sao?
Ánh đỏ? Rực rỡ không?
Hai mắt Lưu Long như muốn trồi hẳn ra nhìn từng tiếng lửa cháy bập bùng đang không ngừng nuốt lấy quân sĩ, trong đầu chỉ có muôn vàn chữ giận, giận, giận và giận.
Giận, không giận sao mà được khi đường đường một tên tướng soái già dặn sa trường như lão lại bị một thằng nhóc mới chỉ vừa xuất hiện lừa gạt? Lại không giận sao được khi trên đời lại xuất hiện chiêu số âm hiểm như thế này?
Tử sĩ, Lưu Long không phải chưa từng thấy qua. Trung thực mà nói y đã có nhiều hơn một lần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000167/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.