Trời mới vừa vào hoàng hôn. Đúng lẽ ra đây là thời điểm mà một toán quân vừa mới chinh chiến mệt mỏi cả ngày phải nghỉ ngơi, hồi sức. Thế nhưng đối với quân Việt, những người đã thắng liên tiếp hai trận liền, cả Lĩnh Nam quân lẫn Lạng Sơn quân, lại phải hồng hộc chạy đông chạy đáo. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các cừ súy, bọn họ chia làm nhiều tốp. Kẻ thì lên rừng đốn cây, người thì chôn lò tạo bếp. Lại có một tốp gần ba trăm người không ngừng dỡ bỏ những túp lều mà quân giặc bỏ lại trong doanh trướng, thu dọn vải lều. Bọn họ lao động hăng say khiến khoảng đất cách Ải Săn Giao tầm hai dặm chẳng hề giống một tòa quân doanh chút nào, trái lại trông y hệt một khu công trường mới được kiến tạo, đầy sức sống mãnh liệt, đầy tiếng huyên náo rôm rả.
"Nhìn kìa! Bọn chúng làm gì vậy?"
"Chúng đi đốn củi? Chắc muốn nhóm lò?"
"Mày ngu à, đốt lò cần quái gì mấy cây gỗ to như vậy? Đây là chúng muốn tạo thang, muốn đóng xe công thành đấy."
Đậu Huân chống hai tay lên tường thành, nhíu mày nghe đám quân sĩ xôn xao bàn tán, nói thật hắn cũng có chút không hiểu nổi ý đồ của đám man quân kia. Bởi ban đầu tòa doanh môn kia dùng để vây chết Đào Kỳ là chính nên chẳng hề có chút công cụ công thành nào. Vì thế lúc này chúng cho người đi chặt cây đốn gỗ tạo thang công thành cũng là điều dễ hiểu. Xong có cần phô trương đến như vậy không? Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000146/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.