“Anh Kỳ, anh Kỳ.”
Phương Nghĩa vừa nhảy tọt xuống chiến hào chỉ huy trên đỉnh đồi đã la hét ầm lên, mãi đến khi bị Đào Kỳ tóm áo kéo lại mới hề hề nhoẻn miệng cười:
“Anh Kỳ, em đã làm xong việc rồi.”
“Suỵt!!!! Be bé cái mồm chút.”
Đào Kỳ lấy tay làm dấu im lặng trước khi khẽ xoay người liếc qua góc chiến hào, nơi Đông Châu công chúa Phương Dung đang thiêu mi ngủ.
Phương Nghĩa, cái tên em vợ này chuyện gì cũng tốt, duy có cái giọng oang oang là khó mà kiềm chế được. Khi khác thì cũng thôi, xong lúc này lại khác. Hôm qua nàng vừa chinh chiến suốt từ phía đại doanh kéo tận đến đây đã phải quản lý quân sĩ nhanh chóng dựa theo lớp chiến hào ngoài cùng để dựng lên mấy lớp rào nhằm biến quả đồi thành một cái doanh trại đơn giản hòng có cơ sở đối chọi với giặc, trăm công ngàn việc mệt mỏi đủ điều. Vì thế một giấc ngủ hiện giờ đối với nàng là quá sức quan trọng. Tên Nghĩa đương nhiên cũng hiểu việc này nên nhanh chóng gật đầu hối lỗi lia lịa.
“Đi, ra ngoài hẵng nói.”
Đào Kỳ ngoắc tay, đợi đến khi ra khỏi chiến hào, chàng mới ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang. Đào Tam Lang chìm đắm vào trong đó tựa như thứ ánh sáng rực rỡ này cũng chính là tương lai huy hoàng mà Chấn Bắc tướng muốn thấy ở dân tộc mình. Môi chàng hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng, Đào Kỳ vẫn quay lưng về phía Phương Nghĩa hỏi:
“Đâu, mày nói anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000138/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.