TÙ TÙ TÙ TÙ!!!!!!!
Ngay lúc này, từ phía sâu trong bờ quân Việt bỗng nổi lên từng hồi kèn sừng trâu vang vọng. Đám tàn quân cùng cả quân Hán nghe tiếng tù liền bất ngờ giật mình, bọn họ chậm lại bước chân, cẩn trọng nhìn ngó xung quanh.
Rầm rập! Rầm rập!
“Thứ tiếng gì thế?”
“Mặt đất đang rung, có quân đội tới.”
“Quân đội? Man quân lại có thể có nhánh quân số lượng đông đến mức làm mặt đất rung động?”
“Không đúng, nhịp chân này giống như số quân quá ít, không hề vang vọng rầm rĩ, rốt cuộc là thứ gì?”
Cảnh Thư im lặng nghe bọn thuộc hạ kháo nhau, chính bản thân hắn cũng cẩn thận cảm nhận nhịp điệu lạ thường này, sau một lúc hắn đành cất tiếng hô vang:
“Tất cả trọng chỉnh đội hình, đề phòng có biến.”
“Là quân đội, là viện quân!” Một tên tàn binh tộc Việt chỉ vào từng dãy thương cao cùng cờ phấp phới đang dần dần xuất hiện dưới mặt trời chói chang, theo lời hắn, ngày càng nhiều người chú ý đến nhánh quân đang đến này.
“Bọn chúng chắn đường chạy?” Một tên hốt hoảng kêu.
“Không, họ đang đi đến đây!”
“Thật chậm, chúng đi bộ sao?”
“Đúng, thật chậm.”
Quả thật, nhánh quân này đi tới quá chậm rãi hoàn toàn trái ngược với đa số quân Nam đang tháo chạy hết sức chật vật. Thái độ này chỉ có thể dùng từ thong thả để hình dung.
Rầm rập!
Thế nhưng, đám tàn binh có thể cảm nhận được trong không khí có một loại cảm giác áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000107/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.