“Chu Thống, ngươi tới trễ.” Đào Kỳ mở miệng cười to, thống khoái bước tới, giang tay đón lấy tên thanh niên trẻ tuổi vừa phi ngựa đến.
“Ha ha, Kỳ, mũi của ngươi thật là thính.” Tên kia cũng cười lớn, búng người nhảy xuống ngựa, cả hai ôm chặt tay nhau tựa như hai tên tri kỷ lâu năm không gặp, tình cảm thắm thiết đến độ binh sĩ xung quanh thổn thức không thôi. Đương nhiên, đó là nếu như chúng không chú ý tới từng đường gân xanh nổi rõ trên trán, gương mặt đang dần chuyển hồng cũng như nụ cười tươi rói đang dần chuyển nụ cười gằn nhăn nhó đầy dữ tợn trên mặt mỗi người do vận quá sức.
“Thằng nhóc nhà họ Chu, ngươi quá yếu.” Đào Kỳ rít khẽ.
“Vừa đủ để ăn đứt ngươi thôi, Chấn Bắc tướng quân à.” Chu Thống đáp lời.
“Sao thế, đi đường xa nên mệt? Không còn đủ sức? Hay là ngày mai tái đấu?” Đào Kỳ tiếp tục chào hỏi.
“Chẳng phải có người lo chơi bời quá nhiều, trễ nãi luyện tập nên sức lực giảm sút, muốn tránh hay sao?” Tên kia đáp trả không hề thua kém.
“Nằm mơ, anh mày không muốn chú em mất mặt thôi.”
“Ta sợ ngươi chắc, ai hơn ai nào?”
“Hây!!!”
“Hừ!!!”
Đến lúc quân lính cảm thấy cả hai giữ tư thế tay bắt mặt mừng này đã quá lâu, tư thế đã quá quái dị thì cũng muộn. Bọn chúng lúng túng chẳng biết phải làm sao, đành quây quần lại nhìn hai tên võ tướng như hai con trâu đực đang khóa sừng vào nhau, thi nhau ra sức gồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000093/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.