“Thưa bà, bà nói sao tôi không hiểu?”
Dương Mân dùng tay chặn để giữ bình tĩnh cho quân lính phía sau, ánh mắt cẩn trọng nhìn từng đoàn từng đội Việt quân đang dồn dập chạy đến bao vây xung quanh. Hắn biết quân Nam vừa thắng, thiệt hại tuy có nhưng sĩ khí đang dâng cao, đừng nói trong tay hắn chỉ có ba ngàn người, hắn tin dù con số đó có nhiều gấp đôi thì hơn ngàn Việt quân này vẫn dám ăn xuống sạch sẽ, lại thêm vì thực hiện trót lọt kế hoạch, hắn thật sự không muốn hai quân đụng chạm ngay lúc này. Trấn an mọi người xong, tên cừ súy trẻ mới đối mắt hỏi vị nữ tướng lừng lẫy trước mắt.
Nga Sơn công chúa yên lặng đánh giá tên phản tướng giữa loạn vẫn bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm than thở. Phùng Chí, Dương Mân đều không phải hạng tầm thường, hai người bọn họ chính là thế hệ trẻ của Lĩnh Nam, có ăn có học, có tri thức, không chỉ võ công không hề xoàng xĩnh mà tư duy lại sáng tạo, am hiểu quân sự. Ngay cả nhiều bậc lão làng trong quân Nam như Khâu Ni, Ông Cai, Tam Trinh cũng từng bày tỏ trông mong họ sẽ trở thành rường cột của dân tộc. Ấy thế mà cả hai đều phản, khiến bà đau lòng không thôi. Bên cạnh bà, Mai Đạt đẩy nhẹ tay, tách hàng khiên binh phía trước ra bước tới, thay mẹ mình hỏi bằng giọng chua chát:
“Dương Mân, mẹ tao có ý gì, mày phải hiểu rõ ràng, sao còn phải làm bộ làm tịch?” hằn học cắm mạnh thanh thương xuống đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000070/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.