Chương trước
Chương sau
“Cháy, cháy rồi.”

“Cứu tôi với!”

“Trời ơi chạy mau.”

Trong chốc lát, ngọn lửa đã từ mười ba cây cờ lớn lan tỏa nhanh chóng vây kín toàn bộ Hán quân. Đến giờ này bọn chúng mới hiểu sở dĩ quân Nam vội vã rút chạy vào lũy tre này không phải để tìm cách kìm hãm, mà là để một mồi lửa thiêu rụi chúng.

Từ hai bên hàng tre, ngọn lửa nhanh chóng bao phủ chúng, chớp mắt, cả tòa lũy tre đã biến thành một hỏa ngục khổng lồ. Khí nóng từ hai bên phả vào mặt cùng khói hun đến khó thở làm bọn giặc hoảng loạn đến cực độ. Chúng nháo nhào lên tìm cách thoát thân, thế nhưng lũy tre vốn là một cái mê trận khổng lồ vốn đã che mắt làm rối quân giặc, nay lại có sức lửa hổ trợ khiến cho quang cảnh vặn vẹo khó dò càng thêm nguy hiểm. Nhiều tên theo quán tính chạy vội chẳng rõ chẳng rằng như thiêu thân liên tục lao người vào tường lửa.

“Cái nơi quái quỉ gì thế này.”

“A a, cứu tao với, tao đang cháy, đang cháy!”

“Tránh xa ra, mau tránh ra, đừng tới gần đây.”

Bành Sâm mặt mày xám xịt nhìn khung cảnh loạn một nùi trước mặt. Hắn quả thật không hiểu vì sao thế trận chỉ ít lâu trước đây còn sáng sủa vô cùng, giờ đây đã vượt khỏi tầm kiểm xoát.

“Chủ công, mau lui lại thôi, nơi đây nguy hiểm lắm.” Một tên thân binh vội vã lao tới khuyên hắn. Bành Sâm hét mạng một tiếng đẩy tên kia ngã ngửa ra đất, ánh mắt tóe lên nét giận dữ cùng không đành lòng nhìn ngó xung quanh. Thân trải qua trăm trận hắn đương nhiên hiểu rõ trận hỏa công này hoàn toàn đã loại bỏ hơn vạn quân dưới tay hắn. Thâm độc, quá thâm độc, làm sao hắn có thể ngờ một ả đàn bà yếu đuối lại dám dùng cả tòa doanh trại cùng mạng sống của hơn ngàn quân dưới quyền mình làm mồi nhử?

“Ả ta là ma quỷ.” Bành Sâm nghiến răng, thế trận đã vỡ. Hiện giờ quân Hán ngoài quay lưng chạy và dẫm đạp nhau ra đã chẳng còn suy nghĩ nào nữa. Hắn có muốn trọng chỉnh đội hình ắt cũng phải an toàn lui ra khỏi nơi này trước mới nói.

“Hừ, chúng ta lui.” Hằn học mãi Bành Sầm cũng phải muối mặt ra hiệu. Tiếng minh kim keng keng vang lên càng làm cho Hán quân như được lệnh đặc xá, càng điên cuồng dẫm đạp lên nhau chạy trốn.

“Tử Phương, chúng ta nên làm sao đây?” Mã Phòng cả kinh nhìn sang Phùng Chí hỏi. Trong lòng càng là bão nổi sóng xô khó nói nên lời. Từ khi bước vào trận lũy tre này, hắn cùng tên hàng tướng người Việt này đã cùng nhau trò truyện không ít, càng nói, hắn càng kinh ngạc trước tài năng của Phùng Chí. Không dám nói trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ nói tài năng nắm bắt chiến cơ cùng cách vận dụng địa hình đã khiến Mã Phòng thán phục. Ngoài ra hắn còn không ngờ Phùng Chí cũng có hiểu biết không nhẹ đối với việc an định phát triển đất nam man này. Tuy nhiên, những thứ này không phải điều làm Mã Phòng kinh sợ, hắn kinh hãi vì vừa rồi mình vì mệt mỏi lại buồn ngủ mới buộc miệng hỏi:

“Tử Phương thấy đêm nay quân ta dẹp tan cái trại này còn phải cần bao lâu?” ai dè, Phùng Chí im lặng nhìn rừng cờ tướng, lại quan sát xung quanh mà than rằng:

“Chí chỉ lo chúng ta chẳng còn đường về.”

Câu trả lời hiển nhiên không mang ý đùa này khiến Mã Phòng lạnh cả da gáy, tỉnh cả ngủ. Quả nhiên chỉ ít lâu sau, cả hai người bọn chúng đã tìm thấy bản thân mình rơi vào vô tận hỏa ngục.

Phùng Chí lúc này cũng căng thẳng tột độ. Y dùng tay gạt đi mồ hôi lấm tấm trên trán, ngó ngang nhìn dọc một hồi lại nhìn rừng cờ đang không ngừng chạy lui ra sau. Nơi xa, một vài lá cờ đang chạy lùi bỗng dưng đánh loạn cả lên, rồi đột ngột ngã xuống mất tăm. Vừa thấy vậy ý tưởng trong đầu chợt lóe khiến y vội xoay người la to:

“Mau, hạ cờ xuống, mau lên.”

Lũ binh lính khó hiểu nhìn Phùng Chí, lại không ai theo lệnh y, ngược lại quay sang Mã Phòng như muốn hỏi ý hắn. Mã Phòng biết Phùng Chí ắt có lý do cũng gật đầu bảo:

“Hạ cờ xuống, cứ theo lệnh Phùng Giáo Úy mà làm.” đoạn, hắn quay sang người trước hỏi dồn: “Tử Phương huynh?”

“Hiển Sư, chúng ta không có nhiều thời gian, Chí chỉ nói đơn giản. Phản tặc có số quân ít ỏi ắt không thể cùng lúc mai phục toàn bộ quân ta, do đó chúng sẽ nhìn theo tướng kỳ để biết ai đang ở đâu. Nếu không hạ nó xuống, ắt hẳn sẽ gặp rắc rối như họ.” Phùng Chí đưa tay chỉ lá cờ “Bành” đang không ngừng khi tiến khi lùi, lăn lộn vất vã giữa rừng tre. Từ nơi đó tiếng hô chém kêu giết om sòm còn có thể vang vọng đến tận đây. Mã Phòng như được khai khiếu vội vã hô:

“Bành Trung Lang gặp nguy, Tử Phương, chúng ta mau qua đó cứu hắn.”

“Không kịp, đây là mê cung chỉ có phản quân hiểu rõ đường đi, chúng ta đi bậy chỉ có thể tiếp tục lạc đường. Đã vậy Chí sợ Bành Trung Lang bây giơ là con mồi chính của phản tặc, chúng ta có muốn cứu cũng không cứu nổi.” Vừa nói xong, Phùng Chí đưa tay chỉ phía trước kêu: “Giờ chỉ còn có thể lao vào tìm đường sống trong cõi chết, vật cực ắt phản, phía trước đã cháy hết ắt sẽ còn đường sinh cơ, đó là lối thoát duy nhất.”

Mã Phòng bị hơi nóng hun đến mồ hôi nhễ nhãi, y nhìn hai bên con đường đang dần dà thu hẹp theo thế lửa tăng dần bèn cắn răng đồng ý: “Được, truyền binh sĩ, mau chóng tiến lên thoát khỏi đây.”

ẨM ẦM! ẦM ẦM!

Véo véo...

Phốc! “Hự!”

“Chạy chạy mau.”

Đúng như Phùng Chí dự đoán, lúc này hơn ba ngàn quân dưới trướng Bành Sâm đang bị tấn công và đeo bám mãnh liệt từ Việt quân. Lúc đầu bọn chúng lui chạy đã không mấy thuận lợi. Đường về dường như bị giặc bí mật thay đổi, bày lên chướng nhãn, lại có vô số bẫy rập khiến quân Hán thiệt hại không nhỏ. Bẫy chông, hầm thương đã trở thành cơm bữa thường gặp, thậm chí nơi này có cả những hòn đá thô to bất ngờ xuất hiện từ một vùng dốc nghiêng, ầm ầm cày tung đất lăn về phía chúng khiến Hán quân hồn vía tan mất. Chúng như hung thần ác bá vô tình ào lên đè chết rất nhiều binh lính chưa kịp phản ứng, để rồi sau đó như ma quỷ tiếp tục lao đến nạn nhân tiếp theo. Giữa hai bên toàn là lửa cháy rừng rực, đá lăn trở thành quỷ sứ không sao cản nổi, mãi đến khi dưới đáy đã bị vô số thi thể chặn đứng không sao tiến lên được chúng mới dừng lại, chỉ để lại sau lưng là một con đường máu khiến người ta phát nôn. Để rồi chốc lát lại bị tường lửa hai bên khép lại nuốt sạch.

Kinh khủng, táng đảm khiến chúng vì muốn chạy thoát thân đã chẳng màn gì nữa, nhiều tên thậm chí sẵn sàng cầm đao bổ kẻ chắn đường mình. Thậm chí có kẻ còn kéo đồng bọn đang sống sờ sờ bên cạnh sang làm khiên đỡ lấy bẫy tên bay sang, ánh mắt đỏ lè chẳng hề cảm thấy có lỗi khi bắt gặp cặp mắt trợn trừng khó tin của tên kia, thấy đồng bạn còn chưa chết hẳn, hắn giận dữ cầm kiếm thọc vào ổ bụng, xoáy xoáy vài vòng như muốn bộc phát nỗi kinh hoàng trong lòng.

“Tránh đường!” Soạt “A!”

Ác quả ác báo, hắn chưa kịp hả hê liền bị một cây đại đao lột bỏ đầu. Bành Sâm hai tay đầy những máu, anh dũng dẫn đầu đàn thân vệ lao đi giữa bầy loạn quân. Nãy giờ đã có không ít những kẻ mất trí như tên vừa rồi toan chắn đường đã bị tên Trung Lang không ngần ngại chém bỏ.

“Mau, nếu không lửa lan tới bây giờ!” Đầu tóc đầy khói bụi Bành Sầm quay lưng hét lớn, sau lưng hắn năm trăm tên thân vệ như hình với bóng bám sát y vội vã dẫm đạp lên xác chết lao theo. Nơi xa có giao lộ gồm nhiều đường dần dần hiển lộ, vừa thấy nơi này cả đám đã kinh hãi la lên:

“Lại là chỗ này? Chúng ta đã qua đây ba lần.”

“Trời ơi, làm sao đây?”

“Mau mau quay lại!”

“Không đúng, sau lưng toàn lửa làm sao quay lại được.”

Bành Sâm im lặng nhìn giao lộ với đầy rẫy xác chết, quân Hán dẫm đạp lên nhau quá nhiều khiến đường đi lúc nào cũng là thây với thây, khó có thể phân biệt đường đi rối lẽ làm hắn phẫn uất vô cùng. Hắn định chọn bừa một lối mà đi thì phía trước bỗng tuôn ra mấy trăm bóng Hán quân, một cây cờ lớn chữ Từ phấp phới khiến Bành Sầm nhíu này ngừng lại. Đường này xem ra không đúng, hắn nghĩ thầm, thế nhưng chưa đợi hai bên binh sĩ chào hỏi nhau, bên dưới cây cờ tên giáo úy Từ Hinh liền hốt hoảng gọi to:

“Bành Trung Lang, cứu mạng!”

ẦM ẦM ẦM.

Không cần Bành Sầm kịp hiểu vì sao Từ Hinh kêu rên, tiếng đá lăng quen thuộc đã vang lên. Kèm theo phía sau đám tàn binh là hàng loạt bóng đen to tròn đang không ngừng đè nén tới. Vừa thấy cảnh này, Bành Sầm liền không nói không rằng quay lưng lao thẳng vào một con đường khác bên cạnh. Đám binh sĩ sau lưng hắn càng sợ hãi hơn la toáng lên chạy theo, cũng có nhiều tên trong cơn hoảng loạn chạy bừa vào lối khác loạn xạ cả lên.

“Aaaaaaa!” Chỉ chốc lát sau, vô số tiếng kêu rên kinh tâm lại vang lên. Bành Sâm nghe trong đó có tiếng kêu quen thuộc liền hơi xoay đầu nhìn lại. Chỉ thấy tên Từ Hinh vì vội vã mà ngã sập xuống đất, không biết vì bộ Hán quân giáo úy giáp cồng kềnh hay vì quá độ sợ hãi khiến hắn chật vật mãi vẫn chưa đứng dậy được. Nghe tiếng ầm ầm ngày càng tới gần, Từ Hinh dùng ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn lên tên chủ tướng của mình trước khi bị một hòn đá nghiền nát. Cách đó không xa, tên cầm cờ cũng đã là một bãi máu tanh, còn cây cờ đã gãy oặt vắt vẻo bên lề đường, sau đó nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt mất.

Cứ như thế, quân Hán không ngừng bị bẫy rập cùng biển lửa mài mòn. Giữa chốn địa ngục, bên cạnh Bành Sầm ngày càng ít quân lính mà hắn còn chả hề hay biết. Mãi đến khi một tên binh sĩ bên cạnh hô vang: “Phía trước có nước” mới khiến hắn hoàn hồn.

Bành Sâm dừng chân nhìn kỹ, thì ra phía trước lũy tre bỗng dưng mở ra, để lộ ra một vùng rộng rãi được che chắn bằng một hồ nước nhỏ. Hắn mừng rỡ phát hiện phía bên kia hồ đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của biển lửa liền hô to:

“Trời không tuyệt Bành Sầm ta!” rồi ba chân bốn cẳng nhảy ùm vào hồ. Dòng nước mát lạnh làm dịu đi cơn đau rát trên người khiến y càng thêm thích thú. Mặc kệ bộ giáp nặng trên người Bành Sầm bì bõm cố sức lội qua hồ nước cao chỉ tới ngực mình. Đến khi hắn qua được bên kia mới thở phào thoải mái, hắn sảng khoái quỳ xuống đất, ngừa đầu cười vang:

“Trời không muốn ta chết! Ha ha ha! Trời không cho ta chết!”

“Ta xem, ai dám giết Bành Sầm ta! Ha ha ha!”

“Tao dám!” Hắn còn chưa thỏa thích liền có tiếng quát như sấm bay đến, kèm theo là ánh chớp sắt lẻm trong đêm. Bành Sầm hoảng hồn giơ thanh đao trong tay lên hoành đỡ lấy đánh choang một tiếng rõ to.

“ Hự!” Bành Sầm vất vả đạp bạch bạch ra sau, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn tên phản tặc cừ súy đang áp lại gần. Va chạm vừa rồi khiến y bần thần nhận ra cơ thể mình đã suy kiệt quá rồi, không chỉ mắt khó có thể bắt kịp đường đao của đối phương, mà thanh đại đao trong tay cũng đã trở nên nặng nề như dát chì. Keng một tiếng nữa, thanh đao trong tay y đã không thể chịu nổi đành văng ra xa, đánh bõm rơi vào hồ nước không còn tung tích. Rồi ngay lập tức cái đầu lâu của hắn cũng bị người ta hất tung lên trời, trong khi thân người vô lực rủ xuống.

“Aaaaaa, Chú út, Anh đã trả thù cho chú rồi, aaaaaaa!” Mai Đạt đầy nước mắt, gương mặt kích động ngửa lên người gào rú như quái thú giữa màn đêm. Bên cạnh, vô số Việt quân từ khắp chốn mai phục lao ra băm xả đám tàn binh thành thịt vụn.

“Tử Phương huynh, thế lửa mạnh quá! Khụ khụ” Mã Phòng vừa vội vã che mặt đầy tro bụi vừa quay sang bên hò hét.

“Hiển Sư huynh... cố gắng khụ… thêm một chút!” Phùng Chí an ủi “ Tôi xem thế lửa phía trước có phần tàn, khụ khụ, ắt chúng ta sắp thoát khốn rồi.”

Mã Phòng vừa ho sặc sụa vừa gật đầu, hắn quả thật đã không thể không cam lòng bái phục tên Phùng Tử Phương này. Đầu óc suy nghĩ cùng sức quan sát của y quả nhiên đáng sợ. Cách đây không lâu cả hai vừa bắt gặp một đoạn đường nơi trước đó hẳn có một cuộc chém giết dữ dội, thế nhưng khắp nơi đều chỉ có thi thể quân Hán, nếu không phải còn có vết rìu chém vốn không hề thuộc Bắc quân cùng vô số tên đồng, mũi giáo gãy do phản quân để lại, Mã Phòng thiếu chút đã tin đây là quân Hán tự tàn sát lẫn nhau. Nhìn ngọn cờ tướng bị chém rủ xuống đất, Mã Phòng không biết mình đã thầm run rẩy bao nhiêu lần, quả nhiên sau đó suốt đoạn đường lần mò, bọn họ chỉ bị khói lửa hun cháy chứ không gặp bao nhiêu nguy hiểm nào đáng kể.

Mãi một lúc sau, cả hai vui mừng phát hiện bản thân đã thoát khỏi biển lửa trùng điệp. Phùng Chí thở phào nhìn từng thân cây rừng to lớn trước mặt, mạnh mẽ hít sâu một hơi nói:

“Hiển Sư... xem ra chúng ta vừa thoát khỏi trại của giặc.”

“Đúng vậy, hộc hộc, thật may mắn.” Mã Phòng vừa chống thương vừa than, đến lúc này y mới phát giác sau lưng mình chỉ còn non nửa quân lính thoát ra được. Nghĩ lại lúc xuất phát có hơn vạn quân khí nuốt sông núi mà đến. Bây giờ chỉ còn mon men chưa tới hai ngàn người, thân tàn ma dại mà về, trong lòng y không khỏi chua xót thở dài nói:

“May mà cánh rừng này trống vắng, không thì ta e chẳng ai hay hơn vạn quân lính tinh nhuệ của Đại Hán ta lại táng thân nơi này…”

Lời nói chưa dứt hẳn, nơi xa đã có rầm rập tiếng bước chân giọng đất vang lại, nghe tiếng bước chân, cả hai tên Hán tướng đều xám xẩm mặt mày than:

“Mệnh ta thế là hết rồi.” Đợi khi thế lửa dần phai đã là hơn một giờ sau. Lúc này, ở khu lều chỉ huy quân Nam, nữ tướng Lê Thị Hoa đang cẩn trọng đặt một cái đầu lâu bị đâm nát tươm vào một cái tráp gỗ mà nói:

“Con trai ta, con hãy tạm ở nơi này, đến sáng, mẹ sẽ đưa con về, đầu tướng giặc mẹ đã treo ngoài kia, hãy để quân sĩ hả giận trước, rồi mẹ sẽ lấy nó để tế con.” vừa nói, tay bà cẩn thận lau nhẹ trên má con, nước mắt chảy lộp bộp không sao kìm được ướt lên tóc Mai Trí, giống như con bà hãy còn đây, chỉ đang bị thương nặng thiếp đi mà thôi.

Ngoài lều, hai anh trai Mai Đạt, Mai Thỏa yên lặng cúi đầu không nói. Chỉ thi thoảng Mai Nhất Lang ngước lên nhìn hàng cọc gỗ dài cắm lấy mấy mươi cái đầu lâu, tâm trạng chàng lúc này mới nhẹ nhõm hơn một chút. Bỗng dưng Phạm Võ từ xa đi tới cúi người báo:

“Nhất Lang, Nhị Lang, Dương Mân dẫn theo viện quân đến.”

Mai Đạt, Mai Thỏa liếc nhìn nhau, chưa kịp phản ứng thì Lê Thị Hoa từ trong lều bước ra, vẫn giọng nói uy nghiêm bảo:

“Dẫn cậu ấy vào đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.