Bành Sâm mặt mũi mất sạch nhìn Phùng Chí cùng đám thân binh lúi húi chạy về. Y chẳng đợi đám binh sĩ đang lục đục phía sau kịp dàn trận rõ ràng đã đưa tay ra hiệu cho thân binh nổi trống tấn công.
“Bọn khốn ấy đến rồi!”
“Lại đây lại đây, ông mày sợ bọn nhóc chúng mày chắc.”
Dòng lửa sáng rực từ hơn vạn bó đuốc bập bùng đang không ngừng tràn tới doanh trại tuy khiến Việt binh có chút lúng túng vẫn không sao đè nát được tinh thần của họ. Bị tên Phùng Chí kích thích, quân Lĩnh Nam lúc này cũng nghiến răng cắn lợi, vũ khí trên tay quơ quẩy liên hồi. Nếu không phải do Lê Thị Hoa áp chế bọn họ, quân Nam chắc đã bỏ cả tường để lao ra sáp lá cà cùng giặc.
Trái ngược với binh sĩ đang hò hét kích động trước trận chiến, vị nữ soái của họ lúc này lại bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cả đời bà đã chiến đấu với giặc Hán không biết bao nhiêu lần, nhiều đến không sao đếm nổi. Từ khi chồng bị Tô Định giết hại bà đã tổ chức thôn dân chống địch, đó là khi Mai Trí, Mai Tứ Lang còn mới vừa tròn tuổi, mà nay chàng đã trở thành một chàng cừ súy võ dũng uy mãnh nơi chiến trường. Có thể nói, trong hàng ngũ quân Nam, không ai quen thuộc với chiến thuật của giặc hơn bà. Cũng vì thế mà bà mới được sắp xếp ở vị trí hết sức then chốt này.
Bà liếc mắt về căn tháp canh thật cao nằm xa phía sau. Nơi đó từ lâu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000052/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.