"Chúng tôi đã đem hết những hình ảnh này ra xem một lượt, hai ngày gần đây đều không có chuyện gì kỳ quái xảy ra, nhưng là vào tối ngày thứ ba, liền có chuyện kỳ quái...." Giản Hoa vừa nói vừa nhấn nút Hình ảnh bên trong máy bắt đầu chạy, mọi người đều vô cùng chăm chú coi – hình ảnh bên trong chính là phòng thí nghiệm giãi phẩu này. Phía bên phải màn hình là hiện ngày giờ, thời gian khoảng gần 5 giờ chiều, người xuất hiện ở trong màn hình chính là Thôi Ngạn Binh đang ở trong ngăn tủ để tiêu bản, chậm rãi ngồi dậy, động tác cứng ngắc như tượng gỗ. "Trên người hắn đều dính nước...." Trong khoảng thời gian đợi Tử Tiêu đến, hiển nhiên bốn người trong phòng cũng đã xem băng ghi hình này nhiều lần rồi, đối với từng chi tiết đều phân tích rất tỉ mỉ. Đúng như lời Hắc Liêu nói, y phục trên người Thôi Ngạn Binh đều bị ướt, dán chặt lên thân thể, thậm chí trên tóc còn nhỏ vài giọt nước. Hắn thong thả xoay người, đem từng kiện quần áo cởi ra, sau đó hắn hướng mắt nhìn vào camera một hồi, rồi thong thả hướng đến bàn giải phẫu, vén vải trắng lên nằm xuống. "Tiếp đến là nhân viên kiểm tra thiết bị đến" Bạch Diễn nhỏ giọng bổ sung Quả nhiên, không bao lâu sau, một nhân viên nam, mang mắt kính đi đến, vội vàng khóa cửa sổ lại, kiểm tra công tắc nguồn điện một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài khóa cửa lại. Lúc này trong phòng giãi phẩu tối lại, ánh sáng rất mờ, hơn nữa tất cả cửa sổ cũng đã đều đóng lại, khiến cho căn phòng càng thêm thâm trầm khủng bố. "Hắn là đang cầu cứu?" Giản Hoa nhìn khắp căn phòng một lượt, đều cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn, Lâm Thần Cương cũng cau mày. Trong màn hình, Thôi Ngạn Binh đang cố gắng nhảy qua của sổ, nhưng lại như có màn kết giới gì đó ngăn chặn hắn lại "Dựa theo lẽ thường, khi có nhân viên đến kiểm tra thiết bị đến, hắn không nên trốn đi, mà phải chạy ra cầu cứu mới đúng chứ" "Có lẽ lúc đó hắn không mặc quần áo, cho nên mới không dám đi ra?" Lâm Thần Cương cau mày phỏng đoán, thế nhưng đối với cái lý do này, hắn cũng không thể nào chấp nhận được. Mấy ngày hôm nay, nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nếu như không muốn gây nguy hiểm đến cho tính mạng, thì hắn hẳn là không nên cởi hết quần áo ra như vậy Bọn người Hắc Liêu trầm mặc không nói, tất cả đều biết rõ tình huống lúc này của Thôi Ngạn Binh, nhưng cũng không tiện nói ra, nếu như nói ra, rất có thể Lâm Thần Cương kia sẽ giơ chân to mồm cãi lại Trên màn hình chiếu lên cảnh Thôi Ngạn Binh lăn qua lặn lại mấy lần, cuối cùng thì cũng buông tha cho màn kết giới đó, ngược lại hướng công tắc nguồn điện đi tới "Hắn nghĩ muốn phá hư nguồn điện, làm cho nhiệt độ thay đổi, muốn khiến cho nhân viên kiểm tra thiết bị chú ý sao?" Giản Hoa vuốt vuốt cằm nhìn chằm chằm vào màn hình "Tôi nghĩ, thi thế hư thối quá nhanh của Thôi Ngạn Binh có lẽ có thể giải thích được" "Rất có thể nhân viên kiểm tra thiết bị phát hiện trễ, khi bọn hắn tới, có lẽ thi thể của Thôi Ngạn Binh đã bị mục nát. Tôi có hỏi qua, bởi vì sáng sớm không có ai mượn phòng thí nghiệm giãi phẩu này, nên cũng không có người tới kiểm tra lại – nói cách khác, lúc đó phòng giãi phẩu này là không có người. Vậy nên, nhiệt độ trong này có thay đổi, cũng không có làm cho bọn họ chú ý đến. Hơn nữa, nếu như phát hiện nhiệt độ có gì bất thường, thì bọn họ chỉ cần khởi động máy chạy khẩn cấp, không cần phải đến phòng thí nghiệm giải phẫu này, cho nên chút hi vọng này của Thôi Ngạn Binh cũng bị đập tan nát rồi" Lâm Thần Cương nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, cố gắng làm cho mình một bộ dạng thật chuyên nghiệp, không để cho bọn Tử Tiêu chê cười Bạch Diễn đang bụm lấy cái mũi của mình, lúc này bất mãn lên tiếng "Người kiểm tra thiết bị kia cũng quá mức thiếu trách nhiệm đi, có thêm một cỗ thi thể mà cũng không có phát hiện" Giản Hoa gật đầu, giải thích "Nghe nói là người mới tới, biết sinh viên sắp tới có cuộc thí nghiệm về giãi phẩu người, nên hắn tưởng Thôi Ngạn Binh chính là tiêu bản mà nhà trường dùng để giải phẩu, hiện tại nhà trường đã tạm đình chỉ công tác của hắn rồi" Tử Tiêu không có nói chuyện, chỉ là một mực chuyên chú nhìn vào màn hình. Lúc này màn hình đen kịt, hiển nhiên Thôi Ngạn Binh cũng đã buông tha cho việc giãy dụa, hướng đến bàn giải phẩu nằm xuống, không còn động tĩnh gì nữa "Cậu tìm chúng tôi đến đây chính là muốn cho xem những thứ này?" Tử Tiêu khiêu mi nhìn Giản Hoa. Lâm Thần Cương đen mặt, hắn vốn cho rằng không cần thiết phải kêu bọn Tử Tiêu tới.... nhưng hành vi này của Thôi Ngạn Binh cũng quá quỷ dị... "Tôi không biết mọi người đến đây là muốn tra đại án gì, bất quá người này" Giản Hoa chỉ tay lên màn hình "Dùng nhiều năm kinh nghiệm làm pháp y mà phán đoán, lúc đó, hắn đã không giống như là người còn sống, cơ hồ không có hơi thở. Thế nhưng, hắn vẫn có thể đi lại bình thường, vì thế tôi nghĩ, án này rất cổ quái, rất có thể liên quan đến vụ án trên tay mọi người" Tử Tiêu nhẹ gật đầu "Quả thật là có chút liên quan, Thôi Ngạn Binh chính là bị quỷ quấn thân, bất quá nhìn những động tác của hắn trên màn hình, hắn là bị người ta dìm chết, nên sinh ra rất nhiều oán khí, lôi kéo ác linh bám lên, các ngươi cứ tiếp tục tra án các ngươi, còn cái này chúng tôi sẽ có cách để xử lý" Trong lòng Tử Tiêu rất rõ, Giản Hoa đại khái cũng đã sớm đoán được những chuyện này, đem những thông tin này cho hắn biết, chỉ là muốn đem ân oán của hắn cùng Lâm Thần Cương hóa giải, xem ra, tên Giản Hoa này cũng rất để tâm đến Lâm Thần Cương Hiển nhiên Hắc Liêu cũng hiểu được hàm ý trong đó, ý cười trên mặt lan ra một chút. Muốn dĩ hòa vi quý, chứng tỏ, chuyện Bạch Diễn đánh lén cảnh sát lúc trước sẽ như một tờ giấy nhám, bị xé bỏ, đây cũng tượng trưng cho phần tiền đặt cọc khi bọn họ nhận ủy thác, vụ làm ăn này, bọn người Tử Tiêu đương nhiên sẽ nhận, cho nên Hắc Liêu nhanh miệng đoạt lời Tử Tiêu nói "Việc này cứ giao cho chúng tôi xử lý, hy vọng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác" Con ngươi Giản Hoa sáng lên, rất biết ý mà vươn tay "Hy vong sẽ có cơ hội" Hắc Liêu cũng giương tay bắt, hiệp nghị hòa giải liền thành lập Bạch Diễn không có phát hiện ẩn ý trong đó, nhìn thấy Hắc Liêu gần đây có cái gì không đúng, ở chung Giản Hoa rất hòa hợp, cậu không nhịn được mặt mũi tràn đầy hưng phần tiến đến "Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?" Tay Hắc Liêu đang nắm lập tức rụt trở về, Giản Hoa cũng rất thức thời hướng Lâm Thần Cương nháy mắt ra dấu "Hay là lần sau đi, vụ án này đã khiến cho nhiều người bàn tán rồi, phỏng chứng đám phóng viên cũng sắp đến, vậy nên chúng tôi phải quay về, mau chóng nghĩ cách giải quyết" Nói như vậy cũng rất có đạo lý, Bạch Diễn gật đầu, cũng không nài ép nữa. Hắc Liêu thỏa mãn hướng bọn hắn phất tay, Giản Hoa cùng Lâm Thần Cương thì nhanh chóng tạm biệt bọn họ, chạy về cục cảnh sát "Ôi chao? Lão đại?" Bạch Diễn mới quay đầu liền không thấy Tử Tiêu. Hắc Liêu âm thầm gật đầu nói "Tâm của lão đại hiện giờ đã đặt trên người đó rồi, phòng chửng ngồi ở đây lâu như vậy, chắc cũng đến cực hạn chịu đựng rồi đi" Bạch Diễn cũng gật đầu phụ họa "Hồng Tần cũng tới, còn dạy cho mấy ác linh đó sử dụng cấm thuật, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Á Tùy thì đang ở một mình, lão đại lo lắng cũng là chuyện bình thường. Thật là, ngươi nói đến tột cùng Hồng Tần là muốn làm cái gì? Hoàng Nghiêu đã chết nhiều năm như vậy, hắn hiện tại muốn gây khó dễ cho lão đại là làm sao chứ? Người cũng đâu thể sống lại a!" Hắc Liêu ôm chặt lấy Bạch Diễn, Bạch Diễn đến tột cùng cũng chỉ là người mới đến vài năm, cho nên đối với chuyện trước kia cũng không có hiểu nhiều. Là một người chứng kiến được sự việc năm đó, tâm tình của Hắc Liêu rất phức tạp. Nếu như người yêu hắn có gì bất trắc, hắn cũng không tiếc trả giá hết thảy để giết những người đã làm hại người yêu của hắn Mặc dù trong chuyện kia, bọn họ cũng không có trực tiếp gây ra cái chết cho Hoàng Nghiêu "A!" Bạch Diễn sợ hãi kêu lên một tiếng "Có khi nào mục đích của Hồng Tần chính là Á Tùy hay không? Cậu ấy chính là người mà lão đại quan tâm nhất, nếu như cậu ấy....." Hắc Liêu nhíu chặt lông mày "Hắn sẽ không" Tử Tiêu cho đến bây giờ cũng không phải là người có lòng thiện lương gì, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt trong lòng hắn, thì so với ác quỷ, hắn càng đáng sợ hơn. Hồng Tần chắc chắn sẽ biết được điểm này, hắn cũng sẽ không một lần nữa, chạm đến nghịch lân của Tử Tiêu nữa đi "Hay là chúng ta đi xem một chút?" khuôn mặt bánh bao của Bạch Diễn nhăn lại Hắc Liêu nhẹ gật đầu, hai người đi ra khỏi phòng giải phẫu, tiến đến ký túc xá mà đi. Còn chưa đi tới, hai người liền nhìn thấy Giang Khải Hạo cùng Địch Chí Vĩ đang sầu mi khổ kiếm đứng trước ký túc xá của nữ sinh "Hai người làm sao vậy? Dì quản lý không cho lên lầu sao?" Nhìn thấy một bị trái cây trong tay Giang Khải Hạo là biết hắn đang muốn đến thăm hai nữ sinh bị hoảng sợ lúc sáng Giang Khải Hạo cười khổ, lắc đầu "Không phải, là hai nữ sinh đó không chịu gặp chúng tôi, ngay cả hoa quả cũng không cần" Nhìn bộ dáng uể oải của hắn khiến cho Bạch Diễn nhịn không được an ủi vài câu "Chắc không có chuyện gì đâu, có lẽ là hai bạn ấy bị kinh hãi quá độ, còn chưa khôi phục lại bình thường, cho nên không muốn thấy hai người. Khẳng định là không phải tại hai người đâu....". ngôn tình sủng Địch Chí Vĩ chẳng hề để ý bĩu môi "Hai bạn đó xác thực là không nhắm vào chúng tôi, mấy người đi thăm trước cũng đâu có ai gặp được hai bạn đó, không sao cả, nếu như hai bạn đó không ăn, thì tôi ăn vậy" Nói xong, hắn liền nhanh tay đoạt mất túi hoa quả trên tay Giang Khải Hạo, nhanh chân chạy mất "Ôi, xú tiểu tử, hoa quả kia rất mắc nga, mau trả cho tao... tôi đi trước a, lần sau lại trò chuyện" Nói rồi, hắn cũng vội vàng đuổi theo Địch Chí Vĩ "Ha ha ha..." Xem bọn họ ngươi chạy ta truy, Bạch Diễn phá lệ cảm thấy bọn họ rất thú vị "Nhìn bọn họ thật giống như một đôi dở hơi a!" "Không đúng..." trong nháy mắt, tiếu ý trong mắt của Hắc Liêu phai đi, cảnh giác nhìn bốn phía. Bạch Diễn quay đầu, khó hiểu nhìn hắn "Bọn họ không đúng chỗ nào?" Hắc Liêu lắc đầu "Không phải là bọn họ. Là lão đại, ngươi có cảm giác được không? Hình như bên lão đại có chuyện xảy ra rồi.... Đi, mau tới xem một chút" Cũng không chờ Bạch Diễn hiểu được tình hình, Hắc Liêu đã đưa tay ôm ngang hông cậu, trong giây lát liền biến mất Phòng của Mộc Á Tùy ở ký túc xá là nằm ở một chỗ khuất, cũng tương đối bí mật, bằng không hiện tại, rất có thể khiến cho nhiều người vây xem rồi Lúc Bạch Diễn cùng Hắc Liêu tới, cả căn phòng như bị cuồng phong quét qua, nồi, niêu, chén, bát,.... vỡ tan nằm trên mặt đất, cửa sổ thủy tinh bị đánh vỡ nghiêm trọng. Tử Tiêu với khuôn mặt dữ tợn đứng ở ban công, lăng phong mà đứng, đôi mắt đã chuyển sang màu tím rực rỡ. (lăng phong mà đứng: đứng yên lặng trong gió) "Lão đại..." Bạch Diễn sợ hãi, lùi về sau nửa bước. Biểu tình hiện giờ của Tử Tiêu là loại mà Bạch Diễn chưa bao giờ thấy qua, giống như Tu La ở dưới địa ngục bước chân đi vào nhân gian, chuẩn bị tùy thời đại khai sát giới. Tâm tình của Hắc Liêu thoáng chìm đôi chút, Mộc Á Tùy quả nhiên biến mất.... Hồng Tần thật sự muốn một lần nữa khiêu chiến điểm mấu chốt của Tử Tiêu nữa sao? Chỉ sợ lúc này, Tử Tiêu chắc chắn sẽ không buông tay "Anh muốn làm cái gì? Chúng tôi đều chờ mệnh lệnh của anh" Thanh âm của Thanh Hiện truyền vào, trong trẻo mà bình tĩnh, thoáng cái khiến cho tâm tình của Bạch Diễn ổn định "Thanh ca..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]