Từ nhỏ Khúc Y Nhiên đã biết mình khác người thường .
Đúng vậy rất khác .
Người ta nhìn không thấy trên trời có vài chấm nhỏ là có người chết , người khác cũng nhìn không thấy trong dòng người thi thoảng có vài thứ hai chân đứng lạc lõng không phải người mà lại không muốn ra đi .
Vì là nghề đặc biệt nên y cũng làm linh môi sư .
Khúc gia lớn được chỉ có mình y , còn lại đều đoản mệnh mà ông nội y vì nghịch thiên cho bà nội cũng bị liệt khi đó còn dặn dò y “ Mệnh tròi là không thể trái dù có linh hồn van xin , thay họ nghịch mệnh người chịu khổ là con , ta không mong con nối dõi chỉ mong con an ổn , đừng như Thản Nhiên ”
Khúc Thản Nhiên là em họ y chưa trưởng thành đã mất “Đối tốt với mình một chút , nhiên nhiên ” ông nội đã nói với y như vậy .
Ông nói nghịch thiên rất có thể đột tử bất cứ lúc nào mà y thì sống sót ,nhưng huyết mạch này không cần lưu lại nó không khác gì tra tấn , sống một ngày lại quản nhân gian một ngày , thực ra đây là một nghề nghiệp nguy hiểm cao .Mộng quấn thân nhờ ca ca mà giải , mà y thật ra cũng không chỉ ăn khổ như vậy .
Một thời, ba năm không ngủ được luôn, có đưa trẻ tiểu học nào chịu được không chỉ có thể ngủ ban ngày thôi , từ đó dặc thù rời giường cũng hình thành .
Khúc Y Nhiên vẫn rối rắm mà vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-moi-su-trung-sinh/1945342/chuong-43.html