Chương trước
Chương sau
Edit: Cú Mèo

Beta: chưa beta

***

Phiên ngoại 2

Đại Hắc khi còn là một con chim độc thân, nếu có ai nói rằng sau này hắn sẽ thích một con hồ ly, chắc chắn hắn sẽ không nói hai lời mà bóp nát đầu người đó; nếu có ai nói rằng sau này hắn sẽ nuôi một đàn con non, hắn cũng sẽ không nói hai lời mà bóp nát đầu người đó; nếu có ai nói rằng sau này hắn sẽ rời khỏi vùng núi rộng lớn này để sống cùng một đám thú nhân, hắn càng sẽ không nói hai lời mà bóp nát đầu người đó rồi ném xuống vực sâu!

Hắn, một con kền kền chưa trưởng thành đã đánh bại tất cả các đối thủ, kẻ thống trị bầu trời!

Làm sao có thể làm ra những việc mà chỉ nghe qua đã khiến người ta cười đến trọc đầu như vậy?

Vì vậy, khi hắn nhận được tin nhắn của Kim điêu do chim du hành mang đến, hắn không để tâm chút nào. Nhưng không lâu sau, trong núi gặp thiên tai.

Đại Hắc có đủ thức ăn cho cả gia đình không đói, thật ra chỉ cần đổi chỗ cái tổ là hắn có thể tiếp tục tự do tự tại ở đây, nhưng ban đêm nghe thấy tiếng kêu đói của những con chim non, lời của con Kim điêu bất giác hiện lên trong đầu.

Thôi, coi như đi xem chơi một vòng, còn những con chim non... Mang theo để họ nuôi, nếu nuôi được thì coi như mạng lớn, không nuôi được cũng không sao. Đa phần chim non không thể sống sót khi rời xa cha mẹ, dù sao cũng không phải con nào cũng hung hãn như hắn.

Đại Hắc tìm được năm con chim non, dùng một miếng da rách gói lại, rồi mang theo đám chim non bay lên trời.

Đám chim non rất phiền phức, hễ đói là há miệng ra kêu liên tục, làm hắn nhức đầu. Để mấy con chim non này không chết giữa đường, hắn đành phải liên tục dừng lại để bắt con mồi cho chúng ăn, rồi lại tăng tốc bay về chỗ mà con Kim điêu đã nói.

Nếu chỗ đó không tốt, hắn nhất định phải đánh một trận với con Kim điêu đó!

Nơi mà con Kim điêu nói rất dễ tìm, dù sao bộ lạc có xây nhà chỉ có một, hỏi vài con chim lữ hành là có thể chính xác tìm được nơi đó.

Đại Hắc hạ xuống, nhìn đám thú nhân trước mặt, tỏ ra khinh thường. Đặc biệt là khi nhìn thấy con linh miêu đó, hắn gần như muốn cười phá lên. Con Kim điêu ít ra cũng không kém gì hắn, sao lại để một con linh miêu làm thủ lĩnh của mình? Chắc là điên rồi?

Nhưng...

Thức ăn của bộ lạc này khá ngon, không biết bắt đầu từ đâu, thơm phức, ngon hơn nhiều so với thịt sống.

Đại Hắc nghĩ, hay là ở lại vài ngày xem sao.

Nhưng dù có ở lại, hắn cũng không muốn ở trong những căn nhà thấp lè tè đó, hắn là một con kền kền, từ nhỏ đã sống trên vách núi cao nhất, ngẩng đầu là chạm mây, cúi đầu là nhìn thấy con mồi dưới núi, đó mới là chỗ ở của một vị vua!

Nhưng tại sao người của bộ lạc này lại giao mấy con chim non cho một thú nhân hồ ly nuôi? Con hồ ly đó gầy nhom lại bị què, nhìn là biết không có kỹ năng săn mồi, thấy hắn còn run rẩy, yếu đuối như vậy cũng đáng sống sao? Chắc là bắt sâu cũng không đủ ăn!

Hắn từ trong lòng khinh thường những thú nhân yếu đuối, thú nhân nên giống như hắn, cao lớn khỏe mạnh, khí thế uy nghi mới đúng.

Nhưng hắn vừa muốn trêu đùa thú nhân nhỏ bé đó, kết quả bị choáng váng ngay. Sao hắn lại quên rằng, trên người hồ ly có một thú, xịt ra khí hôi khủng khiếp!

Tỉnh lại, Đại Hắc thấy bạn mình cười giễu cợt, tức đến nói không nên lời. Hắn thật muốn đánh con hồ ly đó một trận, nhưng nhìn thân hình yếu đuối của y, chắc mình đánh một cái là chết rồi! Vừa tắm rửa, hắn vừa tính toán trong đầu cách trả thù.

Cứ dọa chết y đi!

Con hồ ly bị dọa chuyển nhà, mang cả mấy con chim non theo. Hắn hùng hổ đi tới, vén rèm lên liền thấy gương mặt sợ hãi của đối phương, tặc lưỡi, gầy yếu như vậy, còn không bằng một con non! Hắn chặn ngay cửa nằm xuống ngủ, rõ ràng cảm nhận được con hồ ly đó không ngừng run rẩy, để ngươi xịt ta, dọa chết ngươi!

Chưa được mấy ngày, con hồ ly đó đã học được cách phản kháng, còn hồ ly cho hắn một mặt đầy vết thương!

Hắn là kền kền, kền kền hiểu không?

Đại Hắc tức điên lên, nhưng bị bạn thân khuyên can, đành tức tối bay lên cây cao nhất gần đó, coi đó như là tổ tạm thời của mình.

Chỉ là một con hồ ly, chỉ là một con hồ ly... Hắn tự an ủi mình, chỉ cần nuôi lớn mấy con chim non này thì sẽ không tính toán với y nữa!

Đại Hắc vừa đắc ý khoe khoang kỹ năng săn mồi của mình, vừa nhìn đám thú nhân bận rộn mỗi ngày. Bộ lạc này thật sự rất thú vị, có rất nhiều con non, lại còn có đồ ăn nóng hổi ngon lành, khiến hắn không muốn rời đi.

Nếu không, ở thêm một thời gian nữa đi.

Bộ lạc lại có thêm vài thú nhân Vũ tộc mới, những thú nhân Vũ tộc đó nhanh chóng hòa nhập với đám thú nhân của bộ lạc này. Đại Hắc đứng trên cây nghiêng đầu nhìn họ, nghĩ rằng ăn no rồi ngủ ngon một giấc không phải tốt hơn sao? Tại sao ngày nào cũng bận rộn như vậy?

Sau đó... Rồi con linh miêu đó lại còn phân công việc cho mình!

Thôi được, cứ coi như hoạt động đi, nếu không những thú nhân yếu ớt này sẽ bận rộn đến bao giờ chứ, hơn nữa ngày nào cũng để bạn thân Kim điêu của mình bay tới bay lui, nhìn xem Kim điêu mệt mỏi như thế nào. Ánh mắt hắn dừng lại trên con báo săn đứng cạnh Kim điêu.

Vũ nói đó là bạn đời của hắn, một con Kim điêu lại chọn một con báo săn ngốc nghếch ngoài chạy ra thì chẳng biết làm gì, săn mồi cũng không xong, giữ đồ ăn cũng không nổi thì sao làm bạn đời được? Đúng là điên rồi!

Đại Hắc chỉnh lại bộ lông, lại nhìn con hồ ly đó.

Con hồ ly ôm mấy con chim non ra cửa phơi nắng, nhưng chim non mới hai tháng tuổi, một lần hắn chỉ ôm được một con, yếu đuối chết đi được. Y còn cười? Yếu như vậy có gì đáng cười chứ? Nhìn mà tức!

Đại Hắc cào vỏ cây bay xuống, hắn phải nói chuyện với con hồ ly này, kẻ yếu đuối nhất trong bộ lạc này chính là con hồ ly này, hơn nữa hắn biết con hồ ly này là từ bộ lạc Hồ tộc gần đó, trước kia ở trong túp lều rách nát, giờ được ở trong nhà như thế này, chẳng phải nhờ công lao của hắn sao?

Hắn mới nói được vài câu, con hồ ly đó đã tức giận, còn ném đồ vào hắn, bảo hắn cút đi. Nực cười, dựa vào cái gì mà bảo hắn cút đi? Được rồi, cút thì cút, hắn đâu có nói sai.

Con hồ ly thật sự tức giận rồi, thấy y không phải sợ hãi nữa mà giả vờ như không nhìn thấy. Nếu không thấy y vẫn cẩn thận nuôi nấng mấy con chim non kia, Đại Hắc sẽ nghĩ mình trở nên trong suốt rồi. Nhưng nếu là hắn, hắn sẽ không bao giờ nuôi con non của kẻ chọc giận mình đâu, đây có phải là... Có phải là...

Những lời Vũ nói với hắn lúc trước hiện lên, tìm một bạn đời rất tốt, có bạn đời cuộc sống thực sự rất tuyệt.

Bạn đời à...

Đại Hắc nghĩ rằng bạn đời tương lai của mình nhất định sẽ là một con kền kền cái lợi hại, có thể đánh bại cả dãy núi giống như hắn, rồi sinh ra từng đàn từng đàn kền kền con, đứa nào cũng hung dữ. Nhưng khi nghĩ đến chuyện bạn đời, gương mặt của con hồ ly đó lại hiện ra trong đầu hắn.

Ôi! Con hồ ly đó có gì tốt chứ? Nhìn y xem, y lại đuổi theo kền kền con như đuổi vịt kìa.

Khi Đại Hắc còn đang băn khoăn không biết làm thế nào, thì mùa tuyết ở nơi này đã đến.

Đại Hắc biết mùa tuyết ở phương Bắc rất lạnh, nhưng không ngờ lại lạnh đến thế. Hắn luôn sống ở phương Nam ít mưa nóng nực, mỗi ngày hưởng thụ những cơn gió nóng nâng mình bay cao hơn, nhưng ở cái mùa tuyết lạnh giá này, hắn phải chịu đựng mà chui vào cái tổ từng bị mình khinh bỉ, không muốn ra ngoài.

Chủ yếu là những thú nhân khác khi ra ngoài đều mặc những bộ quần áo lông thú kỳ lạ, trông không hề lạnh chút nào, còn chơi đùa với tuyết, tuyết thì có gì vui chứ? Lạnh lắm mà! A, mấy con kền kền con cũng đang chơi trong tuyết, trên người chúng cũng mặc những quần áo kỳ lạ đó, còn có thứ gì đó đội trên đầu, che kín cái đầu gần như không có lông, xấu chết đi được!

Con linh miêu đó ôm một đống đồ đi vào, Đại Hắc liếc nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Linh miêu mang đến cho hắn thức được gọi là quần áo bằng lông thú, nói là do Tiểu Bạch làm. Tiểu Bạch chính là con hồ ly đó, miệng thì nói không thèm để ý đến hắn, nhưng chẳng phải vẫn làm quần áo để lấy lòng hắn sao? Hừ!

Đại Hắc giả vờ miễn cưỡng mặc bộ lông thú lên người, kết quả là bị chế giễu vì đã mặc cái quần lên tay. Có gì khác nhau chứ? Chẳng phải đều là hai lỗ sao?

Con linh miêu này thật phiền phức, cứ lải nhải bên tai hắn nửa ngày, nói rằng hắn không có bạn bè, cũng không ai muốn nói chuyện với hắn.

Ta là một con kền kền, kền kền hiểu không? Là bá chủ bầu trời! Bá chủ không cần bạn bè! Không, bá chủ không cần những thú nhân yếu đuối làm bạn!

Đại Hắc liếc nhìn con linh miêu đó, hắn nghe nói con linh miêu này là Sứ giả, những ngôi nhà, quần áo, thức ăn và nhiều thứ khác ở đây đều là do anh chỉ cho thú nhân làm ra, để dù yếu đuối đến đâu cũng có đủ thức ăn để ăn. Nhưng hắn nhìn trái nhìn phải, rõ ràng đây chỉ là một con linh miêu, chỉ cần một móng vuốt của mình là có thể bóp chết được.

Bộ lạc này thật kỳ lạ, linh miêu và báo săn làm Sứ giả, con báo hoa mai già trở thành quản gia, nghe nói chỉ kém Sứ giả một chút, còn một con mèo trắng toát trở thành Thần thú. Ồ, đúng rồi, bạn của hắn, Vũ, cũng là Thần thú.

Sao lại thế được, hắn mạnh mẽ thế này, hắn mới là người nên làm Thần thú!

Nhưng trong bộ lạc này thật sự không ai để ý đến hắn, không sợ hắn thì cũng không thèm nhìn hắn, còn những ai sợ hắn thì đều tránh xa hắn, nhìn đám mèo to lớn và những con chó ngốc nghếch đang lăn lộn trong tuyết, Đại Hắc bỗng cảm thấy cô đơn.

Tại sao con hồ ly yếu đuối đó lại có người đến chơi với y, còn hắn thì không ai đến chơi? Hắn mạnh mẽ thế này, hắn là bá chủ cơ mà...

Ở phía Bắc xảy ra thảm họa, một nhóm thú nhân già yếu và con non cùng với một đống trứng đủ loại đã đến. Những quả trứng được Kim điêu và Hổ điêu mang đi ấp, không biết liệu có thể nở ra không, hơn nữa nhìn kích cỡ thì chắc chắn không phải trứng kền kền. Dù sao kền kền không bao giờ đến phương Bắc lạnh giá như thế.

Con linh miêu tìm người cứu trợ, Đại Hắc hiên ngang đi đến, nhưng ai ngờ đối phương dường như không muốn nhờ hắn. Vì hắn không phải là một thành viên của bộ lạc? Đùa gì thế, hắn đang sống ở đây cơ mà, sao lại không tìm hắn, hắn mạnh mẽ thế này! Cuối cùng, hắn vẫn đi cùng với Vũ và những người khác đến phương Bắc.

Ở phương Bắc xảy ra động đất, nhiều dãy núi đã sụp đổ, những con Kim điêu và Hổ điêu bay khắp nơi tìm kiếm con non, đồng thời hướng dẫn những thú nhân cách tự cứu mình hoặc tìm đến bộ lạc của họ. Đại Hắc nhìn thấy một ổ hồ ly tuyết, cha mẹ của đàn hồ ly tuyết đã bị đá lăn đè chết khi bảo vệ con non, trong ổ năm con thì chỉ có hai con còn sống, vừa lạnh vừa đói, phát ra những tiếng kêu yếu ớt.

Bình thường thì hắn sẽ không thèm nhìn những thú nhân yếu đuối như vậy, nhưng...

Con hồ ly đó thật sự rất thích hai con hồ ly tuyết non đó, dù sao thì cũng là do mình mang về mà.

Đại Hắc nhìn con hồ ly với nụ cười dịu dàng khi ôm lấy con non, bỗng cảm thấy ngực mình có vấn đề. Hắn lúng túng đặt tay lên ngực mình, đột nhiên cảm thấy mình mạnh mẽ như thế, dù có tìm một người bạn đời yếu đuối cũng chẳng sao, dù sao thì mình cũng có thể nuôi sống y, cũng có thể nuôi sống một nhà đầy con non.

Hay là chọn con hồ ly này vậy...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.