Tôn Sâm lãnh đạo một bộ phận của tộc sói đã giành được chiến thắng vĩ đại với ít cuộc tấn công hơn, bộ lạc trước đó bị xóa sổ trong một đòn quét, và thủ lĩnh tộc sói ban đầu cũng bị cắn đứt cổ, không thể chết được nữa.
Toàn bộ bộ lạc đều tràn ngập cảm giác vui sướng, ngoại trừ một số thú nhân bị trói và ném xuống tuyết, những thú nhân khác đều không ai cảm thấy đau buồn khi thủ lĩnh của chúng đã chết. Chính sách gây áp lực cao của cựu thủ lĩnh đã gây ra sự bất mãn của hầu hết các thú nhân, và giờ đây cuối cùng họ đã được tự do.
Tôn Sâm dẫn Ninh Phỉ vào nhà, vừa đi vừa nói: "Ta nói với bọn họ, nếu muốn thì có thể ở lại, nhưng phải tuân thủ nội quy, ai không muốn cũng có thể rời đi. Bộ tộc sói lớn như vậy có thể chia lãnh thổ cho bọn họ, nhưng tuyệt đối không cho phép có xung đột. Về phần những người đó..." Y chỉ vào đám thú nhân bị trói ngoài cửa nói: "Bọn họ đều là những người tuân lệnh thủ lĩnh trước đây và đã giết rất nhiều người, ta cũng không có ý định để đám thú nhân này sống sót, vì dù chúng có được thả hay ở lại bộ lạc thì chúng ta sẽ gặp rắc rối nên ta định sẽ giết chúng."
Ninh Phỉ dừng một chút, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là quân nhân, hầu hết những người anh tiếp xúc đều là quân nhân. Loại nghề này nhìn có vẻ cao cấp nhưng khi thật sự bước vào xã hội, bạn mới phát hiện mình căn bản không đủ giỏi. Anh muốn biến bộ lạc của mình thành thiên đường như trái đất nhưng anh không muốn vi phạm các quy tắc của thế giới thú nhân, điều này có vẻ hơi khó khăn đối với anh và khiến anh mỗi ngày đều cảm thấy lo lắng.
"Ngươi có thể..." Ninh Phỉ hằng giọng nói: "Thay vì giết bọn họ, để bọn họ làm việc bồi thường?"
Tôn Sâm kinh ngạc nhìn Ninh Phỉ: "Làm việc? Không được! Loại thú nhân này không có cảm tình gì đối với bạn của mình, hiện tại nếu đổ hết mọi chuyện cho thủ lĩnh, nói là thủ lĩnh ban đầu yêu cầu bọn họ làm việc như vậy. Nhưng theo báo cáo thì ta biết rằng bọn họ nhận được rất nhiều lợi ích khi dựa vào thủ lĩnh ban đầu, vậy khi ra tay tại sao bọn họ không cảm thấy đó là sai lầm của người thủ lĩnh ban đầu?"
Ninh Phỉ không nói nên lời, anh trằm mặc một lát, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, ta chỉ sợ..." Sợ A Sâm cũng đi theo con đường sai lầm của thủ lĩnh ban đầu.
"Sợ cái gì?" Tôn Sâm nói: "Lúc trước bọn họ xâm lấn bộ lạc của người khác, không chút do dự giết con non, bọn hắn nên biết là mình cũng sẽ có ngày hôm nay!"
Ninh Phỉ nhìn ánh mắt kiên định của Tôn Sâm, đột nhiên cười nói: "Nếu bộ lạc này đã giao cho ngươi, ta nên tin tưởng phán đoán của ngươi... Đúng rồi, hiện tại ngươi cần gì thì nói cho biết."
Tôn Sâm không khách khí nói: "Quả thật có việc cần, trong bộ lạc có rất nhiều con non, lại thiếu thức ăn. Thú nhân trưởng thành còn có thể đi săn tìm thức ăn, nhưng dù sao cũng là mùa tuyết, cũng chỉ đủ cho bản thân họ. Mùa xuân năm sau, ta nhờ Lâm Lâm ở lại đây để chăm sóc con non và hỗ trợ phát triển bộ lạc, sau đó ta đưa những thú nhân khác đến lãnh thổ của bộ lạc sói để tập hợp lại với nhau, để hợp nhất địa bàn lại."
Ninh Phỉ nghe y nói, không ngừng gật đầu. Tôn Sâm đã không còn là chàng trai trẻ giận dữ của bộ tộc sói nữa mà là thủ lĩnh của bộ tộc sói có chí lớn và đầy tham vọng. Y đem rất nhiều chuyện cần làm liệt kê ra, cũng không thua kém gì một người hiện đại như anh.
Sau một tuần trì hoãn từ tộc sói, Ninh Phỉ trở về bộ lạc của mình.
Hai bộ lạc ở gần đó đã hợp lại với nhau, các bộ lạc sẽ ở trong trạng thái bình yên trong thời gian dài, vì vậy Ninh Phỉ lại đặt suy nghĩ của mình vào khu vực Tam Bất Quản.
Gần khu vực Tam Bất Quản có một mỏ sắt và một mỏ ngọc thạch, tuy rằng mỏ ngọc thạch tạm thời không có tác dụng nhưng trong tương lai khi cuộc sống cơ bản của mọi người đã được thỏa mãn, những thứ như ngọc thạch có thể dùng làm đồ trang sức sẽ được ưa chuộng. Ngay cả khi bộ lạc khác không thể sử dụng nó, thì những cô gái và chàng trai xinh đẹp trong bộ lạc sẽ lấy nó để làm đẹp.
Chỉ là nơi này hơi xa này, lẽ ra vào mùa tuyết rơi nên đuổi đám khỉ đầu chó, chó sói hay những thứ khác là tốt nhất, nhưng đi đường dài sẽ ảnh hưởng đến thể lực, hơn nữa hiện tại Sói tộc và Hổ tộc đang trong giai đoạn củng cố và phát triển, không dễ để đối phó với chúng. Trong bộ lạc của anh không có nhiều thú nhân trưởng thành, hiện tại lại thiếu một vài quân chủ lực, anh không dám làm loạn.
Năm ngoái mang sắt về vẫn chưa dùng hết, nhưng năm nay cũng gần như dùng hết, những ngọc thạch về cơ bản đã chế thành dụng cụ làm bếp và nông cụ, vũ khí bằng ngọc thạch Ninh Phỉ chưa tính tới.
Bởi vì liên tục chiêu mộ Hổ tộc, Hồ tộc và Sói tộc nên anh nhận được rất nhiều phần thưởng của không gian. Nhưng phần thưởng của Ninh Phỉ thật sự rất độc đáo, có nhiều hạt giống trùng lặp, nhưng chỉ mười quả sung là mới mẻ nhất. Mặc dù hạt giống không như ý muốn, nhưng hệ thống hẳn là thấy anh đáng thương, để lại cho anh một quyển sách về kỹ năng tẩm gia vị.
Bỗng nhiên Ninh Phỉ vui vẻ hẳn.
Trong bộ lạc đã sản xuất rất nhiều giấy, những giấy tốt sẽ được chọn ra và giữ lại để riêng cho Mục Vân Sở và Ninh Phỉ sử dụng. Mục Vân Sở dùng giấy vẽ các loại tượng Thần thú, rất được ưa chuộng. Còn có việc sao chép những thảo dược, thuốc đó thành sách. Mà Ninh Phỉ cũng hiểu vì sao người xưa đều dùng bút lông.
Ở thời đại chưa có bút chì, bút bi, bút mực, bút chì dễ bị phai màu, bong tróc, chỉ có loại thuốc nhuộm và mực làm thô sơ từ tro đáy nồi mới có thể tồn tại lâu dài. Hiện tại bút lông là công cục viết tiện lợi nhất, dù là lông sói hay lông thỏ, lông cáo đều có sẵn, ít nhất việc làm bút lông sẽ không gặp rắc rối.
Thư pháp của Ninh Phỉ đã được rèn luyện lâu như vậy, tuy không có móc sắt, nét bạc hay nét bút sắc bén, nhưng vẫn có thể viết ra một cách đàng hoàng, trông giống như một bức thư pháp hình vuông.
Trong sách gia vị giới thiệu rất nhiều loại gia vị, đơn giản nhất là các loại hàng ngày như tương Đông Bắc, tương đậu, nước tương và dấm.
Ninh Phỉ đã làm rất nhiều tương đậu, để ủ trên xà nhà*, chờ mùa xuân mới mở ra. Có nước tương và tương đậu, anh có thể làm được nhiều loại nước sốt hơn như sốt thịt heo om, sốt nấm, tương ớt,...
(*Xà nhà có tác dụng đảm bảo kết cấu vững chắc cho nhà, nâng đỡ mái nhà.)
Con người phụ thuộc vào đồ ăn, mà Ninh Phỉ suy nghĩ về việc ăn uống nhiều hơn là về các phương diện khác, suốt ngày nghĩ xem nên ăn gì, mỗi lần nhìn thấy cây trên núi thì nghĩ có thể nấu những món gì?
Anh và Mục Vân Sở đang lật quyển sách gia vị kia, định làm một ít đường trắng.
Đường trắng là sản phẩm của quá trình lọc đường nâu, hiện tại bọn họ có một rừng mía rộng lớn, ngoài lượng đường nâu phân chia cho các bộ lạc, trong kho vẫn còn khoảng mười thùng đường nâu dự trữ.
Đường trắng cần phải được lọc qua đất sét vàng, hai người loay hoay mấy ngày, lãng phí nhiều đường nâu, khiến lão Thạch Đầu cảm thấy vô cùng đau lòng, cuối cùng cũng làm được một bát đường trắng. Đường trắng tốt nhất có màu trắng như tuyết, ở giữa có màu hơi vàng, gọi là đường vàng.
Sau khi làm đường trắng, không gian hệ thống lại được nâng cấp, lần này có thêm hạt lạc và hạt gạo nếp.
Ninh Phỉ vô cùng vui mừng với hai loại hạt giống này, nhanh chóng đem chúng gieo vào đất không gian, mỗi ngày đều đi vào nhìn, dùng ngón tay đếm thời gian trưởng thành.
Hơn mười ngày sau, đậu phộng chín đầu tiên.
Đậu phộng là một thứ tốt, dfu ăn sống hay nấu chín đều có hương vị rất ngon và có thể ăn theo nhiều cách khác nhau. Ví dụ như có thể luộc ăn, nấu chín và sấy khô, xào hoặc rang, hoặc nấu thành các món ăn hoặc làm bánh ngọt.
Ninh Phỉ không giữ lại mẻ đậu phộng đầu tiên thu hoạch được mà chia hết cho đám thú nhân trong bộ lạc.
Đậu phộng xào trong nồi sắt lớn với muối tỏa mùi thơm đậm đà, giòn ngon; nhân đậu phộng xào được bọc trong nước đường và để nguội, trở thành món ăn tráng miệng phù hợp cho mọi lứa tuổi; đậu nành tươi và đậu phộng được nấu chín với hạt tiêu, chính là món đồ nhắm rượu tốt nhất - chỉ tiếc là không có rượu; mỡ lợn, trứng và bột mì thêm đường và đậu phộng giã nhuyễn rồi cho vào lò đất, không lâu sau sẽ nướng ra bánh đào đơn giản và ngọt ngào.
Những thành phẩm này được Ninh Phỉ chia làm nhiều phần, ngoại trừ để cho bộ lạc của mình, còn lại đều được gửi đến các bộ lạc nhỏ. Chỉ trong vài ngày, người dân các bộ lạc đã đến xin hạt giống, họ rất hứng thú với thứ có thể chế biến thành nhiều món ăn vặt, đồng thời cũng là món ăn vặt tốt nhất cho mèo vào mùa đông.
Sau khi hứa sẽ đưa hạt giống cho từng bộ lạc, gạo nếp trong không gian cũng chín.
Ngoài công dụng nấu cơm ăn no bụng ra, gạo nếp còn có thể dùng làm rất nhiều món ăn. Ninh Phỉ là người miền Bắc, loại gạo nếp có thể để lâu nhất là làm thành bánh bao và bánh gạo nguyên tiêu, loại đồ ăn này chỉ có thể ăn vào ngày lễ. Sau này cuộc sống của mọi người dần sung túc hơn, dù không phải ngày lễ cũng có thể ăn những món ăn vặt này, nhưng anh luôn cảm thấy chỉ có những món ăn trong dịp lễ hội mới là ngon nhất.
Còn có một món ăn vặt làm từ gạo nếp là đường mạch nha.
Gạo nếp sau khi phơi khô, bóc vỏ và xay thành bột mịn, cho lúa mì vào lọ ủ mầm, khi mạch nha nở đến độ dài nhất định thì dùng nồi sắt đun sôi nước đường, cho bột nếp với tỷ lệ nhất định vào. Khi nước đường đặc lại thì đổ ra để nguội, đợi một lát rồi kéo nước đường đỏ thành sợi chỉ vàng.
Đường kéo được trộn với óc chó xào và đậu phộng rồi cắt thành từng miếng nhỏ, bọc trong bột đậu nành xào rồi để nguội, ăn có cảm giác vừa thơm vừa ngọt trong miệng, ngon hơn nhiều so với đường nâu.
Phần bột nếp còn dư thì dùng để bọc bánh nguyên tiêu và bánh gạo, tất nhiên bánh gạo mà anh nói đến khác với bánh gạo ở miền Nam, bánh gạo ở miền Bắc còn gọi là bánh nếp, vì họ dùng bột gạo nếp, chúng rất dính, nhào bột gạo nếp thành bánh ngô, bọc vài quả tóc lớn lên trên rồi cho vào nồi hấp. Bánh gạo hấp chín nóng hổi, dùng đũa chọc, vừa thổi vừa cắn, vị ngọt của táo đỏ trộn lẫn với gạo nếp hòa quyện trong miệng tạo nên một hương vị tuyệt vời, nếu không phải món này khó tiêu hóa, đám thú nhân hẳn chỉ cần một bữa là có thể ăn hết một đĩa lớn rồi!
Bánh gạo khi nguội sẽ rất cứng, lúc này cắt thành từng lát rồi chiên trong dầu sẽ trở thành một món ngon khác.
Trong bộ lạc tuy không có lá dong* nhưng lại có rất nhiều lá trúc, lá trúc to và dài được đặt trên nồi hấp, bên trên có một lớp gạo nếp và một lớp táo tàu, sau khi trải đều ba bốn tầng thì cho vào nồi hấp, bánh hấp chín không chỉ có vị ngọt của táo tàu mà còn có vị thơm của lá trúc, cho dù để nguội cũng vô cùng thơm ngon.
(*Lá dong thường được dùng để gói bánh chưng, bánh giày, bánh tét,...)
Những thực phẩm và bán thành phẩm này cũng được Ninh Phỉ chia cho các bộ lạc, để bọn họ có được một mùa tuyết ngọt ngào.
Sau khi lão Thạch Đầu nếm thử thành phẩm của hai loại cây trồng này, ông bắt đầu tính toán nên trồng bao nhiêu cây vào mùa xuân. Hiện tại bộ lạc đã mở ra hơn 100 mẫu đất, lương thực thu hoạch không chỉ đủ cho bộ lạc mà còn có thể phân phát cho các bộ lạc nhỏ đang xây dựng. Khi thức ăn dồi dào, đám thú nhân bắt đầu theo đuổi những thứ cao cấp hơn.
Ví dụ như về mặt tinh thần.
Cách nhuộm vải lanh màu đẹp và may quần áo đẹp; cách nướng những mặt dây chuyền gốm sứ đẹp để đeo trên cổ và quần áo, hay biến chúng thành chuông gió; cách chế biến những món ăn ngon hơn để có thể ăn được nhiều hơn.
Sự phát triển của nền văn minh dựa trên cơm no áo ấm, bộ lạc của Ninh Phỉ hiện tại đã đạt đến trình độ này. Hơn nữa đám thú nhân không chỉ có niềm đam mê với những thứ này mà chúng còn rất tích cực trong việc học viết.
Bởi vì có thời gian rảnh rỗi, Mục Vân Sở đã viết rất nhiều câu chuyện thú vị, khi không có việc gì thì sẽ kể chuyện cho đám con non. Không chỉ có con non đến nghe chuyện xưa mà nhiều thú nhân trưởng thành cũng rất thích. Từ những câu chuyện xưa, họ dường như nhìn thấy một bầu trời rộng lớn so với bộc lạc này, và những nơi không biết khiến họ khao khát nhiều hơn nữa.
Để hiểu được những chuyện xưa này, đám thú nhân đến gặp Ninh Phỉ và yêu cầu được học chữ.
Từng ngày trôi qua, chớp mắt đã là cuối năm.
Ninh Phỉ và toàn bộ lạc cùng nhau làm ra rất nhiều món ăn ngon, hơn nữa phân phát cho các bộ lạc nhỏ, cùng với hạt giống cho năm sau, vợ chồng đại bàng vàng phải mất mấy ngày mới có thể giao hết.
Năm nay trong bộ lạc có nhiều người hơn nên chắc chắn náo nhiệt hơn. Nhưng khi Ninh Phỉ ăn cơm giao thừa xong về phòng, cảm giác cô đơn trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Anh chạm vào lớp lông dày trên giường, thở dài. Da lông mềm mại ấm áp đến mấy cũng không bằng cái bụng mềm mại và thoải mái của ninh chinh, ninh chinh mới rời đi chưa đầy hai tháng, nhưng anh lại có cảm giác như đã lâu lắm rồi.
Đây quả thực chính là một ví dụ tiêu chuẩn về việc sống như một năm.
Trong bộ lạc thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của đám con non, chúng quấn quít lấy cha mẹ hoặc cha mẹ nuôi, yêu cầu họ kể lại những câu chuyện đã nghe đi nghe lại nhiều lần, dường như mỗi lần nghe đều có những câu hỏi mới. Đám con non bắt đầu hy vọng mình lớn lên sẽ giống như anh em Tôn gia, đi đến một nơi khác để xem thú nhân ở đó sống như thế nào.
Đúng vậy, để tránh con non luôn đặt câu hỏi về khỉ và heo, Mục Vân Sở bắt buộc phải sửa đổi nhân vật trong Tây Du Ký. Tuy nhiên điều này khiến đám thú nhân tiếp nhận nhanh hơn và lắng nghe nó một cách say sưa.
Mục Vân Sở cách một bức tường đang kể chuyện cho hai con đại bàng vàng nhỏ câu chuyện về Hưu ca, hai con đại bàng vàng nhỏ này giờ đã trở thành những chú đại bàng con được yêu thích nhất trong bộ lạc vì chúng mỗi ngày quấn quanh Mục Vân Sở để kể chuyện mới mỗi ngày, hôm sau lại chạy ra khoe khoang với bạn bè và kể cho họ nghe những chuyện mà bọn chúng nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]