Mục Vân Sở vẫn nghĩ rằng mối quan hệ giữa y và Đại Vũ là tình bạn thân thiết, nhưng không ngờ Đại Vũ đã xem anh như bạn đời. Hiện giờ, Mục Vân Sở đang ôm cháu của Bạch, trong khi Bạch đang cho mấy chim non ăn.
Kể từ khi Bạch đánh rắm và hạ gục được tên thú nhân loài chim có vẻ bề ngoài hung dữ, những thú nhân khác trong bộ lạc không còn xem thường Bạch nữa, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ.
Dưới sự giám sát của Lão Thạch Đầu, Bạch đã tắm rửa kỹ càng hơn, cuối cùng cũng rửa sạch mùi hôi còn sót lại trên cơ thể. Tuy vậy Bạch vẫn không muốn ở trong nhà, sợ rằng mình lại không kiềm chế được. Không còn cách nào khác, Mục Vân Sở đành dọn dẹp một căn phòng nhỏ đang chứa đồ đạc, mang thảm cỏ sạch và da thú vào, làm cho Bạch một cái tổ mới.
Kền kền vừa vén rèm lên, thấy con hồ ly đang cho mấy con chim non mà hắn mang tới ăn, hắn hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu.
Bạch run rẩy gần như muốn xù lông, cầm miếng thịt trong tay lúng túng không biết phải làm sao. Nếu không phải có người khác ở đây, chắc chắn y đã chui vào đống cỏ bên cạnh rồi.
Tuy nhiên con Kền kền chỉ khịt mũi một cái, rồi cúi đầu bước vào căn phòng nhỏ chứa đồ này, ngồi đối diện Bạch. Ánh mắt sắc bén của hắn rời khỏi người Bạch và dừng lại trên người Mục Vân Sở.
Mục Vân Sở dường như không sợ hắn, y ôm đứa hồ ly nhỏ đang xám xịt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn.
Không biết vì sao, con Kền kền có chút xấu hổ khi bị nhìn như vậy, không nhịn được hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Mục Vân Sở: "Ngươi không nhìn ta thì sao biết ta nhìn ngươi?"
Kền kền: ...
Cũng có lý, hắn yên lặng quay mặt đi chỗ khác.
Đại Vũ vén rèm lên thò đầu vào: "Đến giờ ăn rồi."
Bạch đã cho mấy con chim non ăn no, từng con chim non trụi lủi đang há miệng kêu quác quác, bắt đầu bò quanh tổ mới để khám phá.
Bạch cẩn thận liếc nhìn con Kền kền mặt hằm hằm, cúi đầu chui ra ngoài.
Khi trong phòng không có ai, con Kền kền giơ tay gom mấy con chim non lại, đắp lên một tấm da thú, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Phỉ và những người khác đã dọn bàn ghế ra quảng trường, trên bàn là nồi hấp bốc hơi nghi ngút, trong đó được chất đầy bánh bao và bánh hấp cao như núi. Bạn đời của Nhai thì bụng bầu vượt mặt bước tới, tay cầm một cái khay lớn đựng đầy bánh ngô vàng ươm, theo sau là hai cô gái Hổ tộc cũng bụng bầu, đang cầm thức ăn.
Bây giờ không chỉ có Ninh Phỉ nấu ăn mà còn chia thành hai nhóm. Bạn đời của Chu Nhai cùng mấy cô gái khác nấu những món ăn đơn giản và nướng thịt trong sân nhà họ, trong khi các thú nhân già và khuyết tật bên Ninh Phỉ thì hấp bánh bao hấp, thịt lợn được thái hạt lựu xào chung với nấm, trộn mì và nấu vài nồi canh xương dưa chua, một bữa tối thịnh soạn đã sẵn sàng.
Các thú nhân thường thích ăn thịt và uống canh, nhưng những thú nhân lớn tuổi lại thích ăn các loại mì hơn vì răng của họ không còn khỏe và sắc bén như khi còn trẻ, việc nhai thịt nướng trở nên khó khăn hơn. Các con non thì ăn lấy ăn để, hai con sói con sắp cai sữa có thể ăn được nhiều thức ăn bổ sung hơn, chúng thích gặm xương, sau khi ăn no thì ôm một khúc xương mà các thú nhân trưởng thành bỏ lại và liếm, gặm nhấm một cách ngon lành.
Kền kền chậm rãi đi tới, đúng lúc một thú nhân bên cạnh Bạch đi lấy canh, hắn liền ngồi xuống bên cạnh Bạch.
Bạch đang chậm rãi nhai bánh bao, quay đầu lại nhìn thấy con Kền kền, ngây người một lúc rồi bị nghẹn.
Con kền kền nhìn y với vẻ chế giễu, rót một bát canh rồi nói: "Cẩn thận đấy, nếu ngươi đánh rắm ở đây, chắc mọi người sẽ không nuốt nổi mất."
Bạch liên tục nấc lên, đứng dậy muốn rời đi, nhưng bị con Kền kền nắm lấy tay y, ép ngồi xuống: "Đi đâu? Ta có ăn thịt ngươi đâu?"
Ninh Phỉ từ xa nhìn thấy cảnh này, lập tức nháy mắt với Đại Vũ.
Đại Vũ chỉ có thể đứng dậy gọi: "Hắc, lại đây, để ta giới thiệu ngươi với mọi người trong bộ lạc."
Kền kền liếc nhìn con hồ ly đang cố gắng vùi mặt vào bát canh, không kiên nhẫn đứng dậy đi tìm Đại Vũ.
Rốt cuộc Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấp đầy bụng, rồi lấy một miếng thịt nướng định mang về ổ. Hồ ly nhỏ chơi với các thú non ở đây lâu dần cũng hòa hợp, chúng không bắt nạt nó vì nó nhút nhát nữa, thậm chí đôi khi còn giúp nó liếm lông, làm hồ ly nhỏ rất vui vẻ.
Bạch định gọi cháu trai về nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của cháu trai, y nuốt lời lại. Y gói thịt nướng vào lá, thấy không ai để ý mình thì cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Kền kền liếc nhìn theo bóng dáng con cáo, rồi thu hồi ánh mắt lại: "Ta không quen sống với nhiều người như vậy, thấy phiền phức."
Đại Vũ nói: "Không ai làm phiền ngươi đâu, chỉ cần ngươi mỗi ngày đi săn, lúc cần thì giúp một tay là được. Chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi xem bên trong nhà như nào, mùa đông thật sự rất ấm và thoải mái."
Ninh Phỉ bổ sung: "Nếu ngươi không muốn ở đây, bọn ta cũng không ép, nhưng các con của ngươi khi lớn cần thú nhân trưởng thành dạy dỗ, việc này bọn ta không làm được..."
Các thú non khi qua tuổi nghịch ngợm sẽ được thú nhân trưởng thành dẫn đi rèn luyện, học cách rình rập, săn bắn và giết con mồi. Điều này cũng đúng đối với con của các loài chim ăn thịt, nhưng với tư cách là bộ lạc Vũ tộc lớn nhất, Kền kền, chúng thậm chí còn khắc nghiệt với con của mình hơn.
Dù Kim Điêu cũng là loài chim nhưng không chắc cách dạy của hắn có phù hợp với con non của kền kền hay không.
"...Sao y không ở với các ngươi." Kền kền đột nhiên hỏi, giọng thờ ơ.
Ninh Phỉ nhìn theo hướng hắn chỉ, đó là phòng chứa đồ nơi Bạch đang ở tạm.
"Bạch là thú nhân Hồ tộc, đang giúp đỡ ở đây. Hiện không có phòng trống và y cũng không muốn ở chen chúc với người khác, nên ở riêng bên ngoài."
"Ta cũng không muốn chen chúc với các ngươi." Kền kền cầm trong tay một miếng sườn nướng, nhét vào miệng như nhai kẹo, xương và thịt kêu răng rắc.
Ninh Phỉ nhìn Đại Vũ, Đại Vũ nói: "Hay để ta làm cho ngươi một cái tổ tạm trên cây?"
Giống như con Kền kền, hắn thật sự đã quen với việc xây tổ trên vách đá. Nhưng bây giờ hắn đã quen với việc ngủ trên chiếc giường đất ấm áp, hắn không còn muốn sống trên vách đá nữa.
Kền kền nhìn quanh.
Trên thực tế, bộ lạc này có hàng chục cây khổng lồ, vừa to vừa cao, rất được các loài chim yêu thích. Trong rừng xa hơn có nhiều cây như vậy, trước khi Ninh Phỉ đến, không ai nghĩ rằng những cây đó có tác dụng gì - ngoài việc mèo lớn thích cào cây dùng thân cây để làm nơi cào móng, thì những cây này không có tác dụng gì mấy ngoài việc thu hút chim chóc líu lo vào sáng sớm.
"Nhưng mùa tuyết ở đây lạnh hơn ở quê ngươi nhiều, ở trên cây không thoải mái bằng ở trong nhà." Đại Vũ bổ sung nói.
Con Kền kền ậm ừ, không rõ là muốn ở trên cây hay ở đâu.
Ninh Phỉ vỗ vai Đại Vũ, nhờ hắn xử lý cái tên khó giao tiếp này, còn mình thì đến chỗ Lão Thạch Đầu ăn thịt nướng.
Các thú nhân sau khi ăn xong bắt đầu dọn dẹp, nhóm lửa trên quảng trường rồi lười biếng ngồi quanh đống lửa trò chuyện và chải lông. Vũ tộc không có thói quen thay lông theo mùa nóng, nhưng Đại Vũ vẫn kiên nhẫn cầm lược, từ từ chải bộ lông xinh đẹp cho con báo đang nằm dài.
Đám con non cũng đã quây quần thành một đống, tựa đầu vào nhau mà ngủ. Hồ ly nhỏ cuộn tròn mình thành một quả bóng, chen giữa hai chú sói con, ngủ ngon lành còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Ninh Chinh đi tới bãi nước cạn tạm thời chưa về, Ninh Phỉ dù có chút nhớ hắn nhưng không thể hiện ra ngoài. Anh cầm vài tờ giấy đưa cho Lão Thạch Đầu, "Thạch Đầu thúc, ngươi có từng thấy mấy thứ này chưa?"
Lão Thạch Đầu gọi vài người bạn già của mình cùng đến xem những tờ giấy đó, dù không thể nhận ra một số từ viết trên đó, nhưng họ có thể hiểu được những bức tranh.
"Ta đã từng thấy rồi, mấy thứ này có ích sao?"
Ninh Phỉ vui vẻ nói: "Phải, rất có ích. Giờ là lúc những thứ này chín rộ, ta muốn đi tìm một ít để dự trữ. Còn những thứ này, có thể đào cả rễ về trồng bên cạnh hàng rào, lá non có thể ăn, quả có thể ngâm nước uống."
"Chờ đến khi thu hoạch xong, mấy lão già bọn ta dẫn theo đám người Hồ tộc cùng lên núi tìm thử." Lão Thạch Đầu biết mình không còn sức làm những việc nặng, sau khi thu hoạch xong phải xây nhà, ông có thể tận dụng thời gian này để lên núi tìm những thứ mà sứ giả cần.
"Vậy làm phiền các thúc thúc rồi." Ninh Phỉ bảo Lão Thạch Đầu cất kỹ tờ giấy, sau này có thể đưa cho nhóm Hồ tộc xem.
Đêm đã khuya, các thú nhân lần lượt đứng dậy đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Ninh Phỉ dập tắt lửa trại, đi theo nhóm thú nhân chậm rãi về nhà, vừa bước vào sân, anh thấy một bóng đen đi vào phòng chứa đồ.
Nhìn chiều cao, chắc có lẽ là con Kền kền.
Anh lo lắng Kền kền sẽ gây hại cho Bạch, liền bước về phía đó, nhưng mới đi được vài bước thì bị Mục Vân Sở kéo lại.
"Đại Vũ nói Kền kền đó không phải người vô lý, anh yên tâm."
Ninh Phỉ lại nhìn về phía phòng chứa đồ, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của thú nhân hồ ly, rồi không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
"Bạch không chịu nổi sự quấy rầy của hắn." Ninh Phỉ vẫn có chút lo lắng.
Mục Vân Sở kéo Ninh Phỉ vào nhà, nhỏ giọng nói: "Một người có thể mang con non từ xa về đây đủ chứng minh hắn ta tuy thô lỗ nhưng cẩn thận, anh đừng lo lắng nữa, nghĩ đến bé Chinh nhà anh đi."
Nhắc tới bé Chinh, Ninh Phỉ lập tức bị chuyển hướng suy nghĩ: "Không biết hắn ở bên ngoài thế nào."
Mục Vân Sở cùng anh vào nhà, nói: "Có thể thế nào được? Hắn không yếu ớt như Hồ tộc. Mấy ngày nữa sẽ về thay ca thôi. Nhân tiện, lần này tôi và Đại Vũ định đi biển nấu nhiều muối hơn, anh thấy mang bao nhiêu đồ đi thì hợp lý?"
Ninh Phỉ lấy giấy bút, bắt đầu cùng Mục Vân Sở tính toán số đồ cần mang đi. Họ không biết rằng Bạch bên kia đang sợ đến mức phát khóc.
Thân hình cao lớn của con Kền kền chắn kín cửa, khiến Bạch không còn lối thoát.
Phòng chứa đồ này chỉ bằng nửa diện tích căn nhà chính, một phần lại chất đầy lông thú, lọ bình và các dụng cụ tạm không dùng đến, hiện chỉ mới dọn được một phần ba diện tích thành một chỗ ở đơn giản.
Bạch và cháu mình ở thì rất rộng rãi, nhưng con Kền kền này vừa bước vào, không gian trở nên chật chội hơn.
Bạch co mình lại, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Kền kền tiến lên vài bước, cúi người, dùng tay chọc vào đầu Bạch: "Sợ ta à? Khi ngươi làm ta ngất xỉu thì không nói sợ ta?"
Chính vì quá sợ mới làm ngươi ngất xỉu đấy! Bạch gào thét trong lòng, nhưng thân thể chỉ run rẩy.
"Yên tâm, ta sẽ không ăn thịt ngươi, dù ăn hết cả lông lẫn da cũng chẳng thể lắp đầy bụng ta." Kền kền cười lạnh.
Bộ lạc của họ nổi tiếng trong Vũ tộc là ăn khỏe, một con bò rừng hắn có thể ăn hết một phần ba trong một bữa, tương đương với mấy bữa của người khác. Đương nhiên, càng ăn nhiều thì chúng càng lớn, cánh của chúng rộng và mạnh mẽ, giúp chúng có thể bay được quãng đường xa nhất.
"Ngươi nhát gan thế này, gầy gò thế này, làm sao có thể sống đến tuổi trưởng thành hả?" Kền kền thấy Bạch im lặng, bắt đầu lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ngươi cũng lớn lên bằng việc ăn cỏ? Ừm? Quê nhà ta cũng có loài Hồ tộc, nhưng chắc chắn khỏe hơn ngươi rất nhiều."
"Ta, ta không muốn nói chuyện với ngươi..." Bạch cố gắng lấy hết can đảm nói nhỏ, "Ta muốn nghỉ ngơi."
Kền kền gật đầu, hắn chậm rãi cởi váy ném sang một bên, vai khẽ động đã biến thành hình dáng thật của mình. Hình dáng người của hắn đã rất cao lớn, hình dạng thật lại càng cao lớn hơn, chỉ cần đứng thẳng là có thể chạm đến trần nhà.
"Tốt, ta cũng muốn nghỉ ngơi." Kền kền nói rồi ngồi xuống, đôi cánh khẽ mở ra, lấp đầy không gian nhỏ này, thậm chí chặn cả cửa ra vào.
Bạch ngửi thấy mùi hương đặc trưng của thú nhân trưởng thành, y ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt sắc bén của con Kền kền.
"!!!" Suýt nữa y ngất đi vì sợ hãi.
Kền kền nhìn y đang hóa thành dạng hồ ly nhỏ, cười nham hiểm.
Sáng hôm sau, Bạch không dậy nổi, trái lại thì con Kền kền sảng khoái bước ra khỏi phòng, thoải mái vươn vai.
Ninh Phỉ đang đánh răng, ngẩng đầu lên thấy con Kền kền, cùng những vết trầy xước nhỏ trên người hắn, không nhịn được cau mày.
Kền kền cào cào mái tóc rối bù, rồi quay lại vào phòng, lúc ra đã mặc váy vải lanh. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Ninh Phỉ, nhìn nước súc miệng đen ngòm đang chảy ra từ miệng anh, hỏi: "Ngươi ăn cái gì vậy?"
Ninh Phỉ: ...
Ninh Phỉ nhanh chóng súc miệng, đặt cốc sang một bên, ánh mắt có chút tức giận nhìn chằm chằm vào con Kền kền: "Ngươi đã làm gì Bạch?"
Kền kền tỏ vẻ vô tội: "Ta làm gì được chứ? Ta chẳng làm gì cả."
Ninh Phỉ cười lạnh, thấp giọng nói: "Ta biết ngươi rất lợi hại, Đại Vũ cũng khen ngươi mấy lần, nhưng nhớ kỹ, ta không quan tâm ngươi lợi hại thế nào, nhưng làm hại người trong bộ lạc thì không thể chấp nhận được! Chuyện giữa hai người phải là tự nguyện, ngươi, ngươi..." Anh tức đến mức nói không nên lời.
Đại Vũ dường như đã nghe thấy cuộc tranh cãi, vội vàng chạy ra khỏi phòng: "A Phỉ, Hắc... Làm sao vậy?"
Ninh Phỉ tức giận nói: "Hỏi bạn tốt của ngươi xem, hắn đã làm gì Bạch!"
Đại Vũ nhìn thấy những vết cào trên ngực và vai của Hắc cũng cau mày: "Ngươi, ngươi đã làm gì Bạch? Sao y lại cào ngươi?"
Kền kền nhún vai: "Y không muốn ngủ với ta, tự y quậy cả đêm. Ta cố gắng giữ y ngủ cho ngon, nhưng y lại cào ta, ta có thể làm gì chứ?"
Ninh Phỉ: ...
Anh vòng qua hai con chim ngốc kia, nhanh chóng bước vào phòng chứa đồ.
Bạch đang nằm ngủ say trên đệm cỏ, trên người đắp một tấm da mỏng. Ninh Phỉ cẩn thận vén tấm da lên, sau khi nhìn một hồi lại đắp lại như cũ. Anh nhìn xung quanh, tìm thấy tổ chim non dưới một lớp lông. Chim non từ trong tổ chui đầu ra, thấy người liền há miệng kêu chít chít.
Ninh Phỉ vội ôm những con chim non vào lòng đi ra ngoài.
Kền kền khó chịu nhìn chim non: "Lại đói rồi à? Chúng đói nhanh hơn cả ta, ăn no rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, phiền phức quá đi." Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn cởi váy, ném sang một bên và rồi biến thành hình dáng Kền kền: "Ta đi kiếm chút thức ăn." Nói xong, hắn tung cánh bay lên trời xanh.
"Hắc nói hắn không làm gì Bạch." Đại Vũ vuốt đầu mấy con chim non: "A Phỉ, hắn chỉ tính tình hơi nóng nảy thôi."
Ninh Phỉ cũng biết mình đã hiểu lầm, anh nói: "Ta tưởng... Thôi, do Tiểu Sở làm cho ta rối cả lên, ta cứ nghĩ ai cũng... Không nói nữa, ta đi kiếm chút đồ ăn cho chúng." Nói xong, anh ôm chim non vào phòng mình.
Khi Bạch tỉnh dậy, bên ngoài mọi người đã bắt đầu làm việc, y vội vàng đứng dậy, mặc váy rồi bước ra ngoài, vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ cười với y: "Mấy con chim non đã được cho ăn no rồi, ngươi không cần ra đồng, cùng chúng ta làm gạch đất đi."
Bạch đỏ mặt nhỏ giọng đáp ừ một tiếng, rồi quay lại phòng lấy cốc đánh răng và đi rửa mặt.
Trong bếp vẫn còn thừa bữa sáng, y ăn vội vài miếng rồi đi ra sân.
Ninh Phỉ đi bên cạnh y, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, đêm qua con Kền kền kia không làm gì ngươi chứ?' Dù thấy trên người Bạch không có vết thương nào, nhưng anh vẫn có chút lo lắng.
Nghĩ tới con Kền kền, mặt Bạch càng tái đi, dù không hiểu rõ ý Ninh Phỉ, y vẫn thấp giọng đáp: "Hắn rất đáng sợ, cứ nhất quyết muốn ngủ với ta. Ta sợ quá không ngủ được, hắn thì cứ khư khư giữ chặt ta. Nhưng ta đánh hắn, hắn cũng không giận..."
Ninh Phỉ nhớ lại những vết cào nông trên người Kền kền, nghĩ thầm không biết là do Bạch quá yếu hay là do da Kền kền dày thịt chắc, mấy vết đó không giống như bị đánh, mà giống... Khụ khụ, không nên nghĩ quá nhiều.
Bây giờ bộ lạc có đủ chỗ để phơi gạch đất, bên cạnh quảng trường có hồ nước và đất. Hiện tại, họ đã thu hoạch xong lúa và còn nhiều rơm rạ được chất bên cạnh hồ.
Đám thú nhân đang cố gắng nhào đất, trộn đất với rơm rạ đã băm nhỏ để tăng độ dẻo dai, họ mệt đến toát mồ hôi.
Đất nhào được chia thành từng khối đồng đều rồi đập xuống đất để tạo thành những viên gạch đều nhau. Những viên gạch này khi khô sẽ thành gạch đất, để gạch khô nhanh hơn, họ đốt vài đống lửa và xếp gạch xung quanh để nhanh chóng làm bay hơi nước.
Bạch không đủ sức để nhào đất, chỉ có thể đập gạch.
Ngô trong đồng đã thu hoạch xong, giờ chỉ còn lại khoai lang và khoai tây. Bắp cải sẽ thu hoạch khi trời sương giá, khi đó bắp cải sẽ ngọt hơn.
Rau lang đã thu hoạch được chuyển hết vào sân sau nhà Ninh Phỉ, đây là thức ăn cho thỏ, lợn và mấy con nghé. Từng sọt khoai lang được chuyển từ đồng về, chất đầy trong sân. Bây giờ thu hoạch được nhiều loại nên không thể chất thành đống do không đủ chỗ chứa. Thóc phơi khô đã được đựng vào sọt và cất trong kho. Hiện tại, sân phơi đầy ngô.
Cả bộ lạc đều bận rộn trong không khí hối hả, nhưng trên mặt ai cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Thức ăn dồi dào đảm bảo họ sẽ không phải chịu đói khi mùa tuyết đến.
Kền kền lại sắn được một con bò rừng, ăn no rồi lại bay đi, đến chiều lại mang về vài sọt than đá. Tốc độ bay của hắn nhanh hơn nhiều so với Kim điêu và có sức mạnh cũng lớn hơn. Kim điêu phải mất cả ngày mới mang được một chuyến, nhưng kền kền nửa ngày đã xong một chuyến.
Ninh Phỉ rất ngưỡng mộ với tốc độ và sức mạnh của hắn, nghĩ thầm dù Kền kền không ở lại, thì nhất định cũng phải nuôi lớn mấy con chim non, chúng sẽ trở thành máy bay vận chuyển hạng nặng, tốt hơn cả dòng Boeing, mạnh hơn cả trực thăng Kim điêu nhiều.
Đương nhiên, Đại Vũ cũng rất giỏi, suốt thời gian dài không phàn nàn về công việc, chỉ chăm chỉ làm việc, âm thầm lao động. Nhưng công sức của hắn không uổng phí, mỗi lần hắn về, Mục Vân Sở lại như người vợ nhỏ, chăm sóc tận tình, pha trà,bóp vai, phục vụ một cửa*, khiến trong lòng Đại Vũ cảm thấy đầy hạnh phúc, mãn nguyện.
(*Phục vụ một cửa: 条龙服务 là một cụm từ tiếng Trung thường dùng trong ngữ cảnh phục vụ toàn diện, trọn gói từ A đến Z. Trong ngữ cảnh này, có nghĩa là một dịch vụ hoàn chỉnh, liên tục, không gián đoạn. Thường được sử dụng để mô tả các dịch vụ khách hàng mà cung cấp mọi thứ mà khách hàng cần từ đầu đến cuối.)
Đại Vũ thấy Hắc làm việc giỏi hơn mình, liền bàn với Kền kền rằng để hắn lo việc vận chuyển than, còn hắn chuẩn bị đi biển với Tiểu Sở.
Kền kền nghe xong, nói: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng... Con hồ ly đó phải ở lại nuôi đàn chim non cho ta. Đừng để khi làm xong việc lại chạy mất, chuyện y làm ta ngất vẫn chưa xong đâu."
"Ngươi cần gì làm thế? Y dù gì cũng chỉ là một con hồ ly, ngươi nói ngươi sẽ đánh y ư? Ta nghĩ ngươi chỉ cần một cái tát là đã khiến y chết rồi, dọa y sao? Nếu y lại sợ như lần trước, không phải ngươi lại chịu khổ sao?" Đại Vũ cũng không hiểu bạn mình đang nghĩ gì.
Kền kền hừ lạnh vài tiếng: "Dù sao ta cũng chỉ có yêu cầu như vậy thôi."
Đại Vũ không có cách nào đành tìm Ninh Phỉ thương lượng, Ninh Phỉ nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này phải hỏi Tiểu Bạch, nếu y đồng ý thì ta không có ý kiến. Còn nếu y không đồng ý, ngươi vẫn phải cố gắng vài ngày nữa, đợi các bạn khác của ngươi đến xem có thể thay thế ngươi không. Đại Vũ, mặc dù Kền kền rất giỏi, ta cũng mong hắn sẽ ở lại, nhưng ta không thể ép người khác làm điều họ không muốn làm."
Đại Vũ gật đầu, nói; "Vậy để ta đi hỏi Bạch xem sao."
Nghe xong, Bạch không biết nên vui mừng hay lo lắng. Vui vì nếu ở lại bộ lạc này, chắc chắn y sẽ không phải lo bị đói hay lạnh, và đứa cháu nhỏ của y cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp; nhưng lo lắng vì...
"Con kền kền đó... Ngươi có thể để hắn ngủ ở chỗ khác được không?"
Đại Vũ khó xử nhìn y: "Bạch, thật ra tính tình hắn không tốt nhưng bản chất con người hắn cũng rất tốt. Tuy hắn hơi xấu xa nhưng ngươi nhìn xem hắn đã dẫn theo đám chim non không phải con mình từ xa đến đây, không phải cũng giống như ngươi dẫn theo cháu nhỏ của mình đến bộ lạc này sao? Có lẽ qua một thời gian, ngươi sẽ quen dần thôi."
Bạch: ...
Y thật sự không muốn quen với cuộc sống luôn phải sống trong sợ hãi này.
Chưa kịp nghĩ ra lời từ chối, thì đã thấy Lão Thạch Đầu vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói: "A Phỉ, bọn họ sinh rồi!!!"
Mấy cô gái Hổ tộc cuối cùng cũng bắt đầu sinh con.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]