Vào ngày nấu chảy bùn sắt, hai cối xay mới bằng đá cũng được hoàn thành.
Hai cối xay bằng đá được mài cho tinh tế hơn, bột xay ra sẽ mịn hơn, có thể làm ra đồ ăn mềm và ngọt hơn. Một trong hai cối xay đá đã được chuyển vào sân của Hổ tộc, sau này nếu cần xay bột mịn thì phải đến sân của họ. Một cối xay đá khác được chuyển đến ngôi nhà mới xây của Lão Thạch Đầu.
Lúc này, những hạt đậu nành trong không gian của Ninh Phỉ cũng sắp đến độ thu hoạch.
Khi đậu nành chưa phát triển, vỏ và cây đậu đều có màu xanh, trên vỏ có một số lông tơ nên gọi là đậu tương. Đậu phộng luộc và đậu tương luộc đều là những món ăn vặt thích hợp để nhâm nhi với rượu nhất vào mùa hè, trước kia khi Ninh Phỉ nghỉ phép thích nhất là đến các quán ăn khuya và gọi món đậu nành luộc, uống kèm với bia lạnh đúng là sướng như gặp thần tiên vậy. Cũng như con mèo rừng, Mục Vân Sở cũng là một fan hâm mộ của đậu nành luộc và đậu phộng luộc.
Những bó lớn đậu nành xanh mướt từ trong không gian được đem ra, buổi tối, đám thú nhân ngồi thành từng nhóm, nhặt đậu nành từ trên giàn xuống rồi ném vào chậu gốm cùng với gia vị. Đậu nành sau khi ngấm gia vị thì được luộc trong nồi gốm rồi để nguội, đây là món ăn vặt sau khi ăn tối.
Một ngày nữa trôi qua, đậu nành trong không gian đã hoàn toàn có thể thể thu hoạch. Vỏ đậu cũng chuyển sang màu vàng đất, sau khi tiếp xúc với ánh nắng, chúng nứt ra, để lộ những hạt đậu nành tròn bên trong.
Vì trong không gian có nước và đất tốt, nên những hạt đậu nành khi xếp chồng lên nhau rất bụ bẫm và vàng óng, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sảng khoái.
Những hạt đậu nành trưởng thành được mang ra sân trước để phơi nắng, chờ khi vỏ đậu bung ra chỉ cần dùng cọc tre đập một lần là hạt sẽ rơi xuống đất. Sau đó toàn bộ cây đậu nành được đem đi, để lại một lớp hạt đậu nành trên mặt đất.
Bên này Mục Vân Sở đang ngâm đậu nành vào nước, định xay thành sữa đậu nành để làm đậu hủ, vật dụng dùng để lọc đều đã chuẩn bị sẵn, trong đó có vài mét vải bố mà Đại Hoa đã dày công dệt suốt cả mùa đông. Tuy nhiên, các máy dệt mới đã được chế tạo, việc vận hành loại máy này cũng không yêu cầu dùng nhiều sức, vì vậy có không ít thú nhân không thể đi săn đã bắt đầu đăng ký xin làm việc dệt vải.
Ngoài việc cho gia súc ăn, Lão Thạch Đầu còn đang tính mở "Nhà máy sản xuất nồi đất" của riêng mình.
Trong bộ lạc đột nhiên có hơn hai mươi thú nhân, về cơ bản tất cả nồi đất và bát chứa trước đó đều đã được dùng, ngoài ra còn có một số cái vô tình bị vỡ, hiện tại xem ra có chút "cung không đủ cầu". Triệu Thác - cũng chính là con báo què chân - cũng xin học cách làm nồi, bát bằng đất với Lão Thạch Đầu.
Sau nửa tháng không ngừng luyện sắt, lò luyện sắt đã đốt cháy gần hết số củi dự trữ, cuối cùng đã tạo ra được mười thỏi sắt. Hai thỏi sắt lớn nhất nặng tới mười ký, Ninh Phỉ dự định dùng để làm những chiếc nồi sắt lớn. Những mảnh còn lại nặng từ một, hai hay ba ký, đủ để làm một số chậu sắt nhỏ và đĩa sắt.
Đám thú nhân mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, còn muốn mở thêm hai mảnh đất mới để trồng đậu nành, tuy chưa ăn bất kỳ sản phẩm nào được làm từ đậu nành, nhưng vì "Thần thánh không gì không làm được", họ tin chắc rằng đậu nành sẽ trở thành một loại thực phẩm mà mọi người đều yêu thích.
Vốn dĩ một đám thú nhân nhàn rỗi và tăng cân vào mùa đông đều đã lần lượt giảm cân chỉ trong hai tháng đầu mùa xuân, thậm chí chúng còn bắt đầu nuôi hy vọng chiêu mộ người mới.
"Câu...câu, dẫn??" Mục Vân Sở ngơ ngác nhìn Ninh Phỉ, y không thể tưởng tượng được một người xuất thân quân ngũ, tính tình ngay thẳng lại có thể nói ra lời như vậy.
Ninh Phỉ một bên cầm miếng đậu nành lên ăn, một bên cười tủm tỉm gật gật đầu.
Mục Vân Sở gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó giơ ngón tay cái lên nói với Ninh Phỉ: "Anh thật lợi hại, sao anh có thể xác định bọn họ sẽ ở lại mà không phải bị người khác dụ dỗ đi?"
"Từ thanh đạm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa trở về thanh đạm mới khó, cậu cho rằng bọn họ đã quen với cuộc sống ở đây sẽ bị dụ dỗ đi sao?" Ninh Phỉ lau khô chất lỏng trên tay, nhìn sang những người Hổ tộc đang ngồi thành vòng tròn bên cạnh. Đám thú nhân của Hổ tộc này tương đối lớn tuổi, đàn con cũng không nhiều lắm, hơn nữa chỉ có hai cặp tình nhân, còn lại đều là nam nữ thanh niên khỏe mạnh. Quan trọng nhất là, xung quanh bộ lạc của anh cũng chỉ có một bộ lạc Hổ tộc lớn này thôi.
"Nhưng có người mới đến... Liệu bọn họ có tiết lộ bí mật của chúng ta không?" Mục Vân Sở vẫn có chút lo lắng.
Ninh Phỉ nói: "Chúng ta có bí mật gì có thể tiết lộ? Làm ruộng? Chăn nuôi? Dệt vải hay luyện sắt? Nếu bọn họ thích thì có thể về nói cho bên ngoài biết, chỉ sợ nếu nói ra ngược lại sẽ khiến cho người của các bộ lạc khác có hứng thú với bộ lạc của chúng ta, sau đó lại yêu cầu được gia nhập vào đây."
"Nếu xảy ra đánh nhau thì sao?" Anh em nhà họ Tôn đã từng trải qua trận chiến xác nhập bộ lạc nói ra điều khiến họ lo lắng nhất.
Ninh Phỉ cười lạnh nói: "Đánh nhau? Ta thật sự không sợ đánh nhau, nếu bọn họ dám có ý nghĩ xâm lấn, ta sẽ đánh cho mẹ bọn họ cũng không nhận ra. Hơn nữa... các ngươi đều mập mạp và mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ đánh nhau còn không bằng đám thú nhân chúng ta sao?"
Tôn Sâm nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Hiện tại trong bộ lạc này có hơn ba mươi thú nhân, đã trở thành một bộ lạc nhỏ trưởng thành, hơn nữa nhờ có thức ăn ngon, đám thú nhân dường như đã bước vào lần trưởng thành thứ hai, không chỉ cảm thấy mạnh mẽ hơn mà còn thấy mình cao hơn mỗi ngày! Trong tình huống này, tất cả họ đều tự tin nói bản thân có thể một chọi ba!
Những thú nhân Hổ tộc độc thân đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đôi mắt sáng ngời. Họ khó có thể kìm được sự phấn khích, chỉ ước gì có thể lập tức xuất phát vào nửa đêm để sáng sớm mai đã có thể đến được chỗ nước cạn đó.
Mặc dù trong lúc bận rộn lại thiếu mất sáu bảy thú nhân, nhưng nghĩ lại có lẽ chờ vài ngày sau, sáu bảy thú nhân sẽ trở thành mười mấy thú nhân, lại qua vài tháng nữa, những đứa con nhỏ sẽ được sinh ra, thật tuyệt làm sao!
Sự thịnh vượng của một bộ lạc phụ thuộc vào việc có thêm nhiều đàn con được sinh ra và lớn lên hay không. Nếu một bộ lạc không có đàn con thì gần như có nghĩa là không còn hy vọng.
Ngày hôm sau, đội đi săn ra ngoài vào sáng sớm, đi cùng với họ là những ... con mèo độc thân. Những con mèo lớn vô cùng vui vẻ, có những con đã trưởng thành được vài năm, nhưng những người khác giới xung quanh hoặc là có quan hệ huyết thống hoặc đã có bạn tình, nên họ chỉ có thể âm thầm buồn bã.
Tuy nhiên, trong Hổ tộc có hai con mèo lớn hình như còn độc thân không ra ngoài, hai con mèo lớn này đã gần ba mươi tuổi, bởi vì nhiều năm không tìm được bạn đời nên đã sống chung với nhau. Thời gian trôi qua cũng đã có tình cảm, đương nhiên họ sẽ không nghĩ đến việc tìm một cô gái khác. Về phần con cái ... Lần này có một con hổ cái đi ra ngoài, đó chính là em gái ruột của một người trong số họ, chỉ cần cô ấy có hổ con thì hai người làm anh bọn họ đương nhiên sẽ giúp nuôi dưỡng.
Ninh Phỉ bắt đầu làm nồi sắt.
Với sắt thỏi, hàm lượng kỹ thuật chế tạo nồi sắt không nhiều. Chẳng khác gì đập đi đập lại cho đến khi chiếc nồi sắt thành hình. Trong xưởng luyện sắt có hai lò đúc, Ninh Phỉ cũng có một cái, anh sức lực nhỏ, nên chế tạo một chiếc nồi sắt nhỏ cũng không có vấn đề gì. Cái còn lại được hai thú nhân mạnh nhất do bộ lạc chọn ra để làm chiếc nồi sắt lớn.
Thỏi sắt được nung đỏ trên bếp nhỏ và đập liên tục, chiếc búa dùng để đóng được làm từ một thỏi sắt khác. Phòng luyện sắt vì có hai lò nung đang cháy nên rất nóng, đám thú nhân chỉ mặc khố da thú và cởi trần, mồ hôi đổ đầm đìa trong khi vung búa. Khi búa đập vào thỏi sắt sẽ bắn ra những tia lửa, những tia lửa điện này mỗi khi bắn vào cánh tay sẽ biến thành những vết phồng rộp nhỏ. Vì vậy, Ninh Phỉ cũng làm ra mấy cái ống tay áo mỏng, phía trên cố định trên vai, phía dưới buộc lại bằng dây thừng. Nhưng mu bàn tay lại không có cách nào để bảo vệ, chỉ là đám thú nhân lại không quan tâm đến những vết thương nhỏ này, mỗi lần họ đi săn, dù chỉ một vết xước cũng sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng hơn những vết phồng rộp nhỏ này.
Thỏi sắt được đập thành từng mảnh rồi trải ra xung quanh, dần dần rèn toàn bộ miếng sắt thành hình chiếc bát lớn. Vô số cú đập vào nồi sắt tạo thành những hoa văn giống như vảy cá, qua những đường nét này có thể thấy đám thú nhân đã làm việc chăm chỉ như thế nào. Đó chính là ý nghĩa của cái gọi là làm việc chăm chỉ.
Trong khi đám thú nhân đang rèn sắt thì đậu nành đã được ngâm xong.
Đậu nành đã rửa sạch và ngâm nước lần lượt được cho vào cối xay đá với nước, chỉ cần quay cối xay đá, bột đậu trắng sẽ dọc theo cối xay đá chảy ra ngoài và chảy vào bình dưới rãnh.
Bột đậu xay được đổ vào ray lọc bằng vải bố, sau khi lắc và ép, phần sữa đậu nành trắng nguyên chất sẽ được lọc ra. Sữa đậu nành được đun sôi, loại bỏ bọt, một phần được thêm đường hoặc dưa chua cắt nhỏ rồi chia cho đám thú nhân nếm thử, phần còn lại được thêm nước muối và biến thành đậu hủ.
Khi đậu hủ bắt đầu đông đặc thì được đổ vào thùng tre phủ vải bố lên, sau khi khống chế một phần độ ẩm thì quấn chặt vải bố lại rồi đặt một cái thùng lên trên, thùng dùng để ép được làm bằng đá. Chỉ cần đợi một đêm, nước trong đậu hủ mềm sẽ bị ép ra ngoài hết, tạo thành một khối đậu hủ rắn chắc.
Đậu hủ lúc này dù được chiên hay hầm sẽ đều có hương vị riêng biệt. Nếu là mùa đông thì còn có thể làm một ít đậu hủ đông lạnh, cho vào nồi hầm để ngấm nước canh, khi cắn một miếng... quả thật ngon đến muốn khóc.
Đậu hủ được cắt thành từng miếng nhỏ chiên thành đậu hủ non cũng là một nguyên liệu tuyệt vời để nấu ăn , càng đừng nói đến đậu hủ viên, sau khi cho vào nồi chiên xong rất thơm và mềm, ngay cả người già răng không tốt cũng có thể ăn được rất nhiều.
Tóm lại, đậu hủ thực sự là món ăn tốt cho mọi lứa tuổi!!
Vào ngày làm đậu hủ, đám thú nhân đã được nếm thử tất cả các loại thức ăn được làm từ đậu hủ, một đám ăn đến mức phồng cả má. Chỉ tiếc là những thú nhân đi ra ngoài tìm bạn đời không có ở đây, không được ăn bữa tiệc đậu hủ đầu tiên này, chắc chắn trong lòng cảm thấy tiếc muốn chết.
Nồi sắt còn chưa chuẩn bị xong, nhưng ánh mắt Ninh Phỉ đã nhìn đến đàn vịt trời bên hồ.
Không ít vịt trời đã bắt đầu làm tổ và ấp trứng, vào mùa thu, những quả trứng này sẽ biến thành những con vịt trời lớn và cùng bố mẹ bay về phương nam ấm áp để trú đông. Nhưng bây giờ, chúng chỉ là những trái trứng vịt mà thôi.
Bên cạnh tổ thỏ, Ninh Phỉ làm một tổ gà và một tổ vịt. Anh đã thỏa thuận xong với đám thú nhân nhỏ, bắt hết những con vịt trời đang ấp trứng và cả trứng của nó, chỉ cần những con vịt sống không cần vịt chết, sau khi bắt được thì tất cả sẽ được khen thưởng!
Phần thưởng tuyệt vời nhất đối với đám thú nhân nhỏ chính là một chiếc bánh được làm từ đường nâu, bên trong có hạt vừng rang và quả óc chó, vừa giòn lại ngọt. Tiếc là người lớn không thường xuyên làm bánh đường, bởi vì Ninh Phỉ nói ăn nhiều đường sẽ không tốt cho răng, nên họ chỉ làm bánh đường mỗi tháng một lần để thỏa mãn cơn thèm của mọi người.
Lần này chỉ cần bắt được vịt trời là có thể ăn thêm một lần bánh đường nâu!
Đàn thú con có thể biến thành hình người khi chúng được sáu hoặc bảy tuổi, tuy nhiên, do trước đây hình người không thuận tiện cho việc săn bắn nên đám thú nhân dành phần lớn thời gian ở dạng thú. Nhưng sau khi đến bộ lạc này thì hình thú lại có chút phiền phức, vẫn là hình người làm được nhiều việc hơn.
Thiết Trụ Tử là người lớn tuổi nhất trong số những thú nhân nhỏ, nhóc nhỏ hơn Ninh Chinh vài tuổi, vẫn còn vài năm nữa mới đến tuổi trưởng thành. Những thú nhân nhỏ khác bao gồm hai người từ tộc Hổ và hai người từ tộc Báo Đốm, tất cả đều ở độ tuổi thiếu niên. Ngày xưa do không đủ ăn nên trông còn rất gầy, nhưng trải qua một mùa đông được chăm sóc, giờ đây họ đã rất mập mạp, cường tráng và tràn đầy năng lượng.
Thiết Trụ Tử cuối cùng cũng có thể trở thành lão đại một lần, nhóc dẫn theo đám thú nhân nhỏ lặng lẽ tiếp cận đàn vịt trời.
Bọn chúng một bên chơi bên hồ, một bên cẩn thận quan sát con vịt đang ấp trứng. Sau khi bị giật mình hết lần này đến lần khác, con vịt trời bắt đầu nhắm mắt làm ngơ trước những thú nhân nhỏ này. Thiết Trụ Tử thấy thời cơ đã đến, khẽ mỉm cười ... nhóc gọi bạn bè đến tiếp cận những mục tiêu mà mình đã nhắm từ trước, sau đó nhào lên, biến thành hình người ôm lấy cả vịt lẫn tổ chạy vội về nhà!
Đàn vịt hoang đều hoang mang, chúng đã từng gặp qua những kẻ trộm trứng và săn vịt, nhưng lại chưa bao giờ thấy bắt cả vịt và trứng! Nhưng đàn vịt trời chỉ hoảng sợ một lúc rồi lại bình tĩnh lại. Chỉ có con vịt đực bị mất vợ bắt đầu trở nên mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đám thú nhân nhỏ được ăn bánh đường như ý nguyện, Ninh Phỉ cũng có được một con vịt ấp trứng như ý nguyện. Anh nhặt những quả trứng vịt và những quả trứng cất trong không gian của mình ra, đặt tất cả chúng dưới mông con vịt trời vừa bắt được.
Anh không muốn sau hơn nửa năm làm việc vất vả, tất cả đàn vịt mình nuôi lại đều bay đi vào mùa thu.
Ninh Phỉ có thời gian rảnh thì chạy đi làm nồi sắt, Mục Vân Sở lúc rảnh cũng đến góp vui, muốn chế ra một cái ván sắt.
Hai người bận "đầu tắt mặt tối" mấy ngày, mấy thú nhân đi ra ngoài cuối cùng cũng đã quay trở lại! Mặc dù có một số người bị thương nhưng tất cả đều rất phấn chấn, xung quanh còn có nhiều thú nhân hơn, đó đều là những bạn đời ở những bộ lạc Hổ tộc khác mà họ kết duyên được.
Ninh Phỉ vô cùng vui vẻ, điều này đồng nghĩa với việc có thêm nhiều lao động cường tráng. Chỉ là thủ lĩnh của bộ lạc Hổ tộc kia có lẽ sắp tức chết rồi ... Nhưng kệ nó, lúc trước con hổ khốn kiếp của bộ lạc đó đã chạy đến đây để khiêu khích, còn để đám Lão Thạch Đầu tới gây rắc rối. Thù này anh vẫn còn chưa trả đâu. Bây giờ các thú nhân tự do yêu đương, bộ lạc của hắn không giữ được người, chẳng lẽ còn không cho phép người khác lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó sao?
Tất nhiên, ở rể cũng rất được chào đón.
Ngôi nhà mới đã được xây xong, nhóm thú nhân có bạn đời đều vui vẻ chuyển đến ngôi nhà mới và bắt đầu tẩy não bạn đời của mình, để họ biết chỉ dưới sự che chở của đám thú nhân thì họ mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với nhau, nhưng yêu cầu duy nhất chính là không được phản bội Thần Thú và sứ giả.
Những thú nhân mới tới đã bị bộ lạc này làm cho choáng váng, sau khi họ nghe bạn đời mình nói xong thì liền trực tiếp cống hiến lòng trung thành của mình.
Cho nên nói ... gói tẩy não mang tên Thần Thú này vẫn rất thành công!
Khi khu rừng được bao phủ bởi một lớp cây xanh dày đặc, chiếc nồi sắt đầu tiên của bộ lạc cuối cùng cũng đã được chế tạo xong. Đáng tiếc đó không phải công của một mình Ninh Phỉ, mà là do những thú nhân khác thay phiên nhau chế tạo ra. Ninh Phỉ bởi vì quá bận rộn mà ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, nên bây giờ chiếc nồi sắt nhỏ chỉ ở hình dáng một cái bát sắt mà thôi. Còn không bằng tấm ván sắt do Mục Vân Sở làm ra nữa ... Ít nhất tấm ván sắt đó sau khi bị đập bốn phía cũng có thể sử dụng được.
Để đun sôi cái nồi sắt lớn này, Ninh Phỉ còn sai đám thú nhân bắt một con lợn rừng, cắt một miếng thịt mỡ dày rồi lau nồi sắt bốn năm lần! Vào buổi tối, những món rau nằm trên chảo sắt và đĩa sắt được anh và Mục Vân Sở làm đã xuất hiện trước mặt đám thú nhân.
Chảo sắt dẫn nhiệt tốt hơn, đồ xào cũng ngon hơn nhiều so với đồ xào trong nồi đất, đặc biệt là đám thú nhân mới chưa từng ăn đồ ăn như vậy, một đám đều ăn đến nỗi phồng cả má, chỉ hận không thể nhai luôn cả bát.
Chỉ là những món ăn này đều đã được nấu sẵn trong phòng bếp,à các món ăn khác vẫn được hầm trong nồi đất nung trên bếp lửa trong sân như cũ.
Sự xuất hiện của các sản phẩm bằng sắt đã một lần nữa đưa nền văn minh của thế giới thú nhân tiến một bước tiến thật ngoạn mục!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]