Edit: Cú Mèo
Beta: chưa betbeta
***
Con người đôi khi chính là như vậy, càng không chiếm được thì càng muốn cái đó, càng không ăn được cái gì lại càng thèm cái đó.
Mục Vân Sở thèm cá tới hai mắt xanh lè, lúc không có việc gì liền ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt hồ, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng bắt đầu nói mớ, nhắc tới cá, khiến cho người sống chung với y luôn theo phản xạ muốn đứng dậy.
Thời tiết mùa tuyết lạnh vừa lạnh vừa khô, Ninh Phỉ dẫn theo một đám người đi tập võ quyền, quay người lại đếm số người:"Đại Vũ đâu?"
Mục Vân Sở hoạt động tay chân, mờ mịt nói: "Ta không biết, sáng sớm cậu ta liền nói ra ngoài, không biết làm cái gì."
"Đi săn?" Ninh Phỉ nhìn mọi người đang bắt đầu làm việc xung quanh, hôm nay là ngày đi săn, phần lớn thanh niên trong bộ lạc đều đã đi ra ngoài. Chỉ còn lại một ít người trung niên, người già và con non - còn có anh và Mục Vân Sở, hai người được coi là người đứng đầu nhưng thực ra rất cản trở khi đi săn.
Đương nhiên Ninh Phỉ cũng không cảm thấy mình cản trở, mà là bị một con báo ngu ngốc nào đó cản trở.
Nhưng Ninh Phỉ nhớ rõ đêm qua bởi vì Mục Vân Sở có chút không thoải mái, Mục Vân Vũ trực tiếp xin nghỉ nói lần này không đi săn thú, nhưng sáng sớm hôm nay lại không thấy đâu.
Ninh Phỉ đếm từng ngày, phát hiện mùa tuyết sắp trôi qua một nửa. Nhờ mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-mieu-gay-dung-su-nghiep-hang-ngay/3716291/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.