Ninh Phỉ một lòng muốn đi tới bờ biển, chỉ là không nghĩ tới sẽ xa như vậy.
Anh nhảy lên một cái cây thấp, nhìn mấy con linh cẩu sủa loạn xạ dưới tán cây, âm thầm thở dài. Dựa theo hiểu biết của anh về cách động vật phân bố địa bàn thì loài ăn xác chết như linh cẩu phải ở nơi thảo nguyên trải rộng mới đúng. Thế nhưng bây giờ nhìn trong rừng rậm, nói không chừng anh còn có thể thấy sư tử, hươu cao cổ ở quanh đây.
Nhóm linh cẩu phía dưới lắc lắc đầu, hướng về phía anh khiêu khích kêu.
Không phải thú nhân, có thể giết!
Linh cẩu ăn thịt thối, thịt của nó sợ là không ăn được. Nếu giết nó thì lại lãng phí thời gian, mà không giết thì phiền.
Ninh Phỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời dần sẩm tối, dứt khoát chạy vào không gian.
Những con linh cẩu thấy trong nháy mắt mất đi mùi của con mồi thì có chút mờ mịt, nhưng chúng nó vẫn chưa từ bỏ ý định, ngửi qua ngửi lại xung quanh, cuối cùng thì ủ rũ rời đi.
Thịt được mang ra đã ăn xong, hai ngày nay bận lên đường, ban đầu vốn muốn đi săn nhưng lại bị đàn linh cẩu nhắm tới. Ninh Phỉ sờ sờ cái bụng rỗng, nhìn chằm chằm đồng ruộng lúa mạch mà ngây người.
Ruộng lúa mạch có năm mẫu, chỗ đất trống khác thì mọc đầy cỏ dại.
Anh nhớ tới mấy trò chơi nông trại mà mình chơi hồi còn đi học, suy nghĩ có nên tiếp tục trồng lúa mạch để thăng cấp hay không. Nhưng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-mieu-gay-dung-su-nghiep-hang-ngay/2870089/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.