Chương trước
Chương sau
Ninh Phỉ đang phơi cá khô.

Mấy con cá biển dài cả mét bị anh mổ bụng, ướp muối, treo lên cây cao bên ngoài hang động để bắt đầu phơi nắng.

Ninh Chinh bắt đầu đi tiểu xung quanh những cái cây đó, nước tiểu của hổ có thể ngăn chặn nhiều loài thú nhỏ ăn thịt muốn đến ăn cắp. Những con vật nhỏ trốn ở phía xa, nhìn chằm chằm vào những miếng cá phi lê treo trên cành mà chảy nước miếng.

Trong lúc đó ngô đã có thể ăn được, Ninh Phỉ đốt một đống lửa ở bên ngoài hang động, nấu một nồi ngô non rồi vùi thật nhiều vào đống than. Vốn dĩ anh rất thích ăn ngô, trước kia hay ra ngoài quân doanh mua mấy quả ngô để ăn, không được bao nhiêu thì hết. Nhưng mấy quả ngô đông lạnh đó đã mất đi hương vị thuần túy của nó, ăn kiểu gì cũng thấy không ngon.

Mấy quả ngô dài như cẳng tay trong nồi đất tỏa một mùi hương thơm ngọt ra không khí, làm cho nước bọt của Ninh Phỉ thi nhau chảy xuống.

Anh trèo từ trên cây xuống dưới, nhìn đống củi được chất ở hang động. Ở đây có củi lửa đều là nhờ Ninh Chinh nhặt từ trên núi về, có rất nhiều cây rừng chết hoặc bị gãy. Thừa dịp mấy ngày nay Ninh Phỉ không ở đây, mỗi ngày hắn đều kéo về nhà, bây giờ đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

“Chúng ta cần xây một cái nhà kho.” Ninh Phỉ dùng rìu đá chặt các gốc cây, để sang một bên rồi nói với Ninh Chinh: “Lần trước trời mưa nên củi đều bị ướt, đốt không cháy. Bây giờ phơi khô rất vất vả. Tao đã nghĩ về việc sử dụng dây thừng và mấy cái cây này, kéo vài sợi dây hay gì đó..."

Ninh Chinh lăng xăng chạy tới, cọ cọ vào người anh.

Ninh Phỉ cười to né tránh: “Sao mày dính người quá vậy? Mau đi lấy dây thừng cho tao!"

Ninh Chinh lại lon ton đi vào hang động, trong miệng ngậm một bó dây thừng được bện bằng dây leo.

"Mày xem, tao đã xây một chữ V dưới gốc cây này, bên kia cũng vậy... Không cần mày phải động thủ." Ninh Phi đang dùng dây thừng buộc một khung xương thì nhìn thấy Ninh Chinh đang cố dựng một thân cây nhỏ lên bằng chi trước, chỉ là độ chính xác vẫn còn kém một chút, hơn nữa móng vuốt thực sự không thể bám lấy thân cây, thử mấy lần đều thất bại.

Ninh Phỉ nhéo nhéo lỗ tai Ninh Chinh, thở dài: “Mày còn phải cố gắng học hỏi để trở thành con người, nhiều việc như vậy, một mình tao làm chắc mệt chết mất."

Ninh Chinh rũ đầu, ngồi một bên đưa lưng về phía Ninh Phỉ, toàn thân đều tỏa ra hơi thở buồn bực.

“Đừng như vậy, bé cưng, thật ra mày cũng đã cố gắng rất nhiều rồi." Ninh Phỉ vội vàng an ủi nói: “Mau đi qua kia ngậm về cho tao mấy cây cây trúc đi, tao muốn mấy cây giống loại bên này!"

Có việc để làm, mèo trắng lớn nháy mắt trở nên tràn đầy năng lượng.

Ninh Phỉ sử dụng mấy cây to dựng lên một tán cây hình xương cá, bên trên là những tấm màn rơm được anh đan một cách vụng về. Nói là đan, thật ra chỉ là tết những bó rơm bó lại với nhau thành một tấm màn mà thôi, anh cũng không muốn treo loại màn thủ công này trong phòng của mình.

Đặt màn cỏ lên nhánh tre rồi buộc chặt bằng dây thừng, về cơ bản thì đã có thể che mưa chắn gió.

Phía dưới lều, mấy cây gỗ lớn đặt bên ngoài dùng làm sườn, cây nhỏ thì để ở bên trong, củi đốt xong nhìn từ xa giống như một ngôi nhà nhỏ.

Ninh Phỉ bủn rủn tay chân, đá văng đôi dép rơm rách nát dưới chân, quay đầu nói với Ninh Chinh: “Sang năm chúng ta xây nhà đi? Có cửa chính cửa sổ, mùa đông có thể nhóm lửa dưới giường. Cái hang này thì dùng để chứa đồ, thấy sao hả?"

Ninh Chinh không bày tỏ ý kiến gì, với hắn mà nói, anh nói gì cũng đúng, hoàn toàn nghe theo vô điều kiện.

Mùa thu trời rất nóng, không khí khô ráo vô cùng.

Để tránh hoả hoạn, trong phạm vi năm mét từ cửa hang động trở đi có bao nhiêu bụi cây cỏ đều được Ninh Phỉ dọn sạch, bao gồm cái mái che trước cửa anh từng làm. Hiện giờ có cửa lớn nên không phải sợ những loại dã thú nhỏ. Còn những loài lớn, ngay cả cánh cửa cũng không thể chặn chúng thì bụi cây càng trở nên vô dụng.

Đất trước cửa được anh dùng mấy khối đá đen đắp lên cho cứng lại, mặt trên khảm vỏ sò và mấy mảnh vụn sứ, như vậy mỗi khi trời mưa, bước ra cửa cũng sẽ không dẫm phải bùn.

Chỉ trong vài ngày mà toàn bộ hang động đều được thay đổi chóng mặt.

Cửa được làm bằng cây trúc xanh tươi, "gạch lát nền" đủ loại màu sắc, bên trái có cái kho nhỏ để chứa củi, bên phải có kệ chuyên để làm thịt hun khói, còn có một ít hoa dại nhỏ mọc quanh đấy. Nhìn từ xa, cả một vùng nông thôn mang một hơi thở sương khói nồng đậm, xung quanh trồng toàn là những bông hoa cúc, có thể nhàn nhã mà ngắm nhìn cảnh vật đầy nghệ thuật từ phía nam ngọn núi.

“Ở đây mà mày vẫn sống tốt được hả?" Ninh Phỉ rửa tay sạch sẽ, uống từng ngụm nước ngô. Không biết có phải vì ở chiều không gian khác hay không, mà anh cảm thấy hương vị của ngô này đều thơm ngọt hơn so với bất kì loại ngô nào trước kia anh từng ăn.

Ninh Chinh cũng ăn ngô rất vui vẻ, hắn dùng hai chi trước giữ lấy ngô, gặm mấy cái rồi dùng cái lưỡi lớn liếm hạt ngô trên cuống. Những hạt ngô tươi vỡ ra nước ngọt mỗi khi cắn, đơn giản là không thể cưỡng lại được.

Nghe được lời Ninh Phỉ, hắn ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ca ca lợi hại nhất!”

“Hahahahaha!” Ninh Phỉ cực kỳ vui vẻ.

Cười xong, anh nhìn cảnh vật xung quanh mình, nhẹ giọng nói: “Không sai, tao lợi hại nhất. Cho dù là ở nơi nào, cũng có thể dẫn dắt mày sống một cuộc sống an lành." Anh là người hiện đại có trí tuệ và kiến thức, cùng với ý chí kiên cường không muốn sống một cuộc sống lay lắt, nỗ lực hết mình để cuộc sống ngày càng thoải mái hơn.

Nếu không gian này có thể thu người vào ở thì tuyệt biết mấy.

Thân ngô sau khi ăn xong thì được ném sang một bên phơi khô làm củi. Ninh Phỉ đột nhiên nhớ tới con rùa biển lớn trong không gian của mình.

Anh chưa từng ăn thịt rùa biển nhưng đã từng uống rượu vang ngâm ba ba. Rùa biển lớn như vậy cũng không có nồi nào vừa để hầm, cho dù có nồi, cũng không có rượu vang.

Anh nhìn thoáng qua thấy mèo trắng lớn đang liếm móng vuốt, xoay chuyển tròng mắt, cười nói: “Bé Chinh, anh cho mày xem bảo bối lớn này!”

Ninh Chinh dừng cái tay đang rửa mặt lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Ninh Phỉ cười vung tay lên, một con rùa biển lớn nằm sõng soài trên nền đất trước ánh nhìn của Ninh Chinh và anh. Rùa rời khỏi biển lâu, hơi thở có chút thoi thóp. Có thể thấy được nước ở nơi này không có ảnh hưởng gì đến sự tồn tại của mấy loài hải sản.

Ninh Chinh bị hoảng sợ, lông mao cả người dựng lên, nhìn qua càng thêm xù.

Ninh Phỉ cười ha ha nhào lên trên người hắn, chỉ vào rùa biển nói: “Mày nhìn xem có ăn được hay không?”

Đây là đồ ăn à? Ninh Chinh lùi lại vài bước, vẻ mặt nghi hoặc.

“Có thể ăn đấy, mày đi thử đi?” Ninh Phỉ dùng sức nhổ hai nhúm lông hổ, nhìn con rùa biển lớn đã rụt đầu và tứ chi vào mai, cười nói.

Ninh Chinh đã nhìn ra, anh muốn trêu đùa hắn. Hắn ném Ninh Phỉ ra, cẩn thận đi đến bên cạnh rùa biển, ngửi ngửi cái lỗ lớn trên mai. Mùi tanh nồng đậm của biển làm hắn có chút phấn khích, xem ra cái này thật sự có thể ăn được...

Đột nhiên, đầu rùa biển duỗi ra, táp tới chỗ Ninh Chinh!

Ninh Phỉ không ngờ tới rùa biển lại có sức lớn thế này, sợ tới mức kêu to: “Tránh ra, đừng để bị cắn!”

Ninh Chinh đã chuẩn bị từ sớm, hắn chìa móng vuốt nhanh như chớp tát một cái làm đầu rùa biển bị đánh sang một bên, nhanh chóng nhảy ra sau kéo dài khoảng cách rồi gầm lên với con rùa…

Cú đớp vừa rồi dường như vắt kiệt tất cả sức lực của con rùa, đầu nó khập khiễng nghiêng sang một bên, thậm chí tứ chi cũng vươn ra khỏi mai một cách mất kiểm soát.

Ninh Phỉ cầm nhánh cây đối phó với rùa biển nửa ngày, xác định nó đã chết thì mới thở phào một hơi. Anh vẫy vẫy tay với Ninh Chinh, sau đó ôm đầu của mèo trắng lớn dùng sức xoa mấy cái: “Không làm mày sợ chứ? Tao tưởng nó không nhúc nhích được nữa.”

Ninh Chinh vừa muốn lắc đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, thuận thế nằm rạp xuống mặt đất, nhỏ giọng nói: “Bị dọa rồi, chân đau lắm.” Móng vuốt hắn vươn ra đánh rùa biển khi nãy trước đó từng chiến đấu với con lợn rừng đúng là đã bị thương.

Trên thực tế, miệng vết thương đã lành, bây giờ dưới lớp lông bao phủ, vết sẹo ban đầu đã không còn nhìn thấy nữa.

"Xin lỗi!” Ninh Phỉ vội vàng ném cây gậy đi, nhìn trái nhìn phải cái móng hổ trong ngực, cầm trong tay vuốt ve: “Còn đau không? Tao không cố ý dọa mày… Tao chỉ muốn trêu mày thôi.”

Ninh Chinh cảm thấy mặt mình đỏ lên, may là có lông che giúp, người khác không nhìn ra.

Hắn nói: “Ca ca thổi thổi cho ta đi.”

Lúc trước hắn bị thương, mỗi lần thay thuốc Ninh Phỉ đều sẽ thổi thổi cho hắn, nói thổi sẽ không đau. Không biết là do thuốc có tác dụng hay là tác dụng tâm lý, Ninh Chinh thật sự cảm thấy miệng vết thương của mình không đau nữa, mỗi lần được thổi thổi còn có chút ngứa...

“Được, thổi thổi.” Ninh Phỉ không biết tâm trạng Ninh Chinh thế nào, anh cẩn thận đẩy phần lông phía trên ra khỏi móng vuốt, nhẹ nhàng thổi: “Anh thổi thổi cho cưng, thổi thổi sẽ nhanh chóng không đau nữa. Bé Chinh ngoan nha.”

Đầu to của Ninh Chinh dựa trên vai Ninh Phỉ, con ngươi màu hổ phách không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ninh Phỉ.

Hắn thật sự rất thích anh, dù cho anh chỉ là một con linh miêu thì hắn cũng rất thích. Thích nhất mỗi buổi tối được ngủ cùng anh, anh sẽ cuộn tròn trong lòng hắn. Hắn còn thích liếm lông cho anh, liếm từ đầu đến đuôi, đáng tiếc anh không thích cho hắn liếm...

“Còn đau không?” Ninh Phỉ lại hỏi.

Ninh Chinh đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn thu móng vuốt về, thấp giọng nói: “Không, không đau nữa.”

“Không đau thì tốt, tao đang suy nghĩ nên làm thế nào với con rùa biển lớn này... Thịt thì không thể ăn rồi, cái mai này cũng không tồi, dùng để đựng ngô và bột mì. Lớn như vậy… Biết đâu còn có thể dựng thành giường ngủ." Ninh Phỉ xoay con rùa biển vài vòng: “Quan trọng là làm thế nào để tao lật nó lại đây?"

Cuối cùng vẫn là Ninh Chinh “chịu đựng cái chân bị đau” giúp Ninh Phỉ lật ngược con rùa biển lại.

Con rùa biển với cái bụng hướng lên trời sắp bắt kịp chiều cao của Ninh Phỉ. Ninh Phỉ lại một lần nữa than thở về thân hình nhỏ bé của mình, người đàn ông vạm vỡ cao hơn 1m8 ban đầu bây giờ lại thành người lùn 1m7, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy bất lợi. Nhưng mấy ngày nay anh cảm thấy mình đã cao hơn nhiều, ừm chỉ là so với con rùa này thì...

Thôi quên đi, so sánh làm gì, càng so càng đau lòng!

Anh giẫm lên trên người Ninh Chinh, leo lên mặt trên bụng rùa biển. Trước kia anh đã từng làm thịt ba ba, biết trong thân nó phần bụng là phần yếu ớt nhất trong các bộ phận, vì thế anh lấy rìu đá và dao đá ra, liên tiếp đốn xuống cùng một chỗ, dùng công phu luyện được bổ sạch con rùa biển.

Thịt rùa anh không dám ăn, càng không dám cho Ninh Chinh ăn, liền ném hết nội tạng của nó vào trong hồ nước như thường lệ. Không biết có phải vì bọn họ thường xuyên ném những thứ này xuống hồ hay không mà lũ cá bên trong vừa nhìn thấy bọn họ đã nhanh chóng bơi lại đây chờ được cho ăn..

“Nuôi tụi mày cho béo, sau này lại giết rồi nướng ăn!” Những con cá đó không sợ người, trực tiếp ngoi lên mặt nước đón lấy đồ ăn khiến Ninh Phỉ kinh ngạc.

Anh uy hiếp những chú cá xong, quay lại nhìn chiếc mai rùa lớn của mình một cách mãn nguyện!!

Mai rùa lớn thế này, đựng được biết bao nhiêu lương thực!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chú hổ trắng lớn dần dần lộ diện thành "một chú chó trung thành", tuy nhiên cũng có mặt hạn chế.

Ninh Chinh: Chân đau!

Ninh Phỉ: Anh thổi thổi cho mày.

Ninh Chinh: Đuôi bị đau!

Ninh Phỉ: Anh thổi thổi cho mày.

Ninh Chinh: Đầu lưỡi đau.

Ninh Phỉ: Anh giúp mày… ưm ưm ưm!

Ninh Chinh: Moah moah, ca ca ngọt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.