Ninh Phỉ bay đi như cung tên rời khỏi dây, anh đã nghĩ ra mọi đường đi, bao gồm cả cách lấy thêm được nhiều cây ăn quả và cách chạy thoát khỏi vòng vây của bầy khỉ.
Đàn khỉ nhanh chóng tập hợp lại, những con khỉ nhìn qua còn cường tráng hơn cả linh miêu vài vòng, cứ như vậy đuổi theo phía sau.
Ninh Phỉ uyển chuyển chạy dọc theo con đường ngoằn ngoèo, đi đến đâu cũng để lại không ít hốc cây. Anh không để tâm đến chủng loại lớn nhỏ, chỉ cần nhìn thấy chủng loại khác nhau, anh đều sẽ thu vào không gian, âm thanh báo điểm liên tục vang lên, như một tiếng cảnh báo.
Linh miêu không giỏi chạy đường dài, hay nói cách khác thì trong số các loại thuộc họ mèo, loài chạy giỏi nhất là báo, các loài còn lại chỉ có thể kêu meo meo. Ninh Phỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung, những con khỉ lớn kia cũng chạy nhanh không kém gì, hơn nữa số lượng còn rất đông, dần dần tạo thành một vòng vây.
Ninh Phỉ cảm giác mình suýt nữa cướp được, bắt đầu tìm đường lui để chạy.
Những con khỉ bị lăn lộn đến điên lên, chẳng những điên cuồng hú lên đuổi theo Ninh Phỉ, chúng còn tiện tay cầm vũ khí và ném vào lưng anh!
Ninh Phỉ đột nhiên nhảy dựng lên, trong nháy mắt chui vào trong không gian!
Anh đã ra khỏi lãnh thổ của loài khỉ, có lẽ những con thú thuộc lớp linh trưởng thiếu kiên nhẫn đó sẽ không thể bám trụ quá lâu ở một nơi vắng vẻ.
Lâu lắm rồi mới chạy với tốc độ nhanh như thế này, chân tay Ninh Phỉ mềm nhũn, nằm trong không gian thở hổn hển, một lúc sau mới run rẩy đứng dậy, đi đến bên mép suối, quát lên điên cuồng một hồi rồi cúi đầu uống nước.
Những con khỉ này thật sự quá khó chơi, cho dù chúng là loài linh trưởng. May mắn là không có con nào có thể hóa thành người được, nếu không thế giới này đã thuộc về đàn khỉ đó từ lâu, làm gì đến lượt các giống loài khác!
Lắc mái tóc đẫm mồ hôi, Ninh Phỉ bắt đầu kiểm tra thu hoạch của mình.
Có ba cây chuối, vài cây táo và lê, một mảnh mía nhỏ chiếm 3/4 diện tích đất, năm cây nhãn và vải, bốn cây xoài, thậm chí còn có một cây sầu riêng khổng lồ! Còn lại là đủ loại việt quất và mâm xôi. Những quả dâu vẫn đang chờ chín nhưng điểm số của loại quả này không cao lắm, chỉ được năm điểm cho một cây.
Tổng kết lại, anh đã kiếm được gần 200 điểm trong vòng đua này!
Nhưng bây giờ chỉ còn lại một nửa…
Ninh Phỉ ăn tạm thứ gì đó rồi ngủ thiếp đi dưới bức tường nhà kho. Sau khi tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ, anh lặng lẽ bước ra ngoài không gian, bấy giờ mặt trời cũng đã lặn, những con khỉ kia thật sự không còn kiên nhẫn nhìn nữa, chúng đã lui hết ra ngoài, chỉ để lại một đống hỗn độn trên mặt đất. Có lẽ lũ khỉ đã thẹn quá hóa giận, nên tàn phá rất nhiều cây trồng gần đó.
Anh lắc đầu một cách vui vẻ và bắt đầu tiến về lãnh thổ của lợn rừng.
Mặt trời vào cuối thu lặn nhanh, khu rừng tối dần cho đến khi tán cây che đi tia sáng cuối cùng.
Rừng vào ban đêm rất nguy hiểm, trên thực tế, hầu hết loài mèo đều giỏi săn mồi vào ban đêm, vì mắt chúng có thể nhìn rõ mọi chuyển động trong bóng tối và việc che đậy vào ban đêm sẽ dễ dàng hơn, đây sẽ là lựa chọn tốt nhất cho những kẻ đi săn mồi.
Nhưng dù sao Ninh Phỉ cũng đã quen làm người, trời tối, anh cảm thấy mình nên đi ngủ, không nên ra ngoài gây chuyện. Chỉ là hôm nay ngủ trong không gian, khiến anh vẫn còn rất thoải mái.
Con linh miêu xám nâu cúi thấp người, chạy một mạch qua các bụi cây.
Vào ban đêm, khu rừng vô cùng yên tĩnh, thi thoảng xuất hiện vài tiếng hú chói tai, tiếng kêu rên rỉ cùng với tiếng của một số côn trùng còn sót lại vào mùa thu. Điều này làm tăng thêm sự rùng rợn cho khu rừng tối tăm, đến cả những cái cây trông có vẻ hiền hoà vào ban ngày giờ đây như cũng biến thành những con quái vật có móng vuốt, đung đưa những cánh tay như ác quỷ trong gió.
Ninh Phi giỏi ẩn nấp trong bóng tối, không chỉ hiện tại mà trước đây cũng rất giỏi. Là một tay bắn tỉa và một bậc thầy về súng, anh đã quá quen với lá chắn bảo vệ do màn đêm mang lại.
Một vài con sói đang kiếm ăn phía trước.
Mặc dù chó sói và linh cẩu có cùng một tổ tiên, nhưng chúng có những thuộc tính hoàn toàn khác với linh cẩu. Nhóm được gọi là sói với hàm răng thoái hóa này đang gặm nhấm thức ăn thừa do kẻ săn mồi để lại. Chó sói ăn xác thối nhưng cũng ăn trái cây và một số loại rễ cây, đầu lưỡi rất linh hoạt, khi không tìm được thức ăn ngon hơn, thì con mối cũng có thể gọi là bữa ăn ngon.
Linh miêu không sợ bầy sói, anh gầm lên vài tiếng để xua đuổi những kẻ hèn nhát đó rời đi.
Ninh Phỉ đi ngang qua bộ xương mục nát, thoạt nhìn qua giống như một con nai, có vẻ những vết thương trên thân không phải do những con dã thú nhỏ trong rừng để lại, càng giống tác phẩm của lũ linh cẩu cùng huynh đệ của bọn chúng hơn. Chúng sẽ không để dư thừa những thứ đồ ăn như thế này!
Chẳng lẽ còn có một con thú rừng to lớn nào khác tiến vào địa bàn của Ninh Chinh?
Ninh Phỉ có chút lo lắng, anh ngửi không khí xung quanh, nhưng chỉ ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Anh thật sự vẫn chưa nắm được kỹ năng này, mùi hương duy nhất có thể nhận ra là những mùi mà anh đã từng tiếp xúc qua.
Ví dụ như lợn rừng, khỉ... và của Ninh Chinh.
Sau khi quay người hai lần, Ninh Phỉ từ bỏ làm thám tử ở đây, anh ghi lại nơi này, khi trở về sẽ nói cho Ninh Chinh biết.
Vào mùa thu, số lượng con mồi dần cạn kiệt khiến cho một số kẻ săn mồi mù quáng nóng lòng muốn vượt qua biên giới.
Ninh Phỉ bỏ lại hài cốt, một lúc sau, bầy linh cẩu mới chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, lại bắt đầu cùng nhau liên hoan.
Anh ngẩng đầu nhìn lên tán cây, xác định lại phương hướng của mình, trong lòng có chút lo lắng, sốt ruột.
Anh đã ngửi thấy mùi lợn rừng, nhưng trên đường đi, anh tìm thấy ít nhất ba khúc xương có vết cắn rất lớn, tất cả đều do cùng một loài dã thú tạo thành.
Ninh Phỉ trèo lên phía trên cao, giờ đang là giữa trưa, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh, trong không khí bốc lên từng luồng hơi nước nóng bỏng, làm cho người ta rất khó chịu. Ước tính khoảng cách so với nơi anh ở còn ba ngày đi đường, nhưng do ngăn cách bởi mấy ngọn núi, nhiệt độ và độ ẩm hoàn toàn bị chênh lệch. Ninh Phỉ trốn dưới bóng cây, lạnh lùng nhìn về phía bụi cỏ phía dưới, nơi có đàn lợn rừng lớn và một đàn lợn rừng con đang tìm kiếm thức ăn.
Lợn rừng rất lợi hại, nhưng Ninh Phỉ lại không đuổi chúng ra khỏi địa bàn của mình, nguyên nhân khá đơn giản. Nhóm gia súc nuôi thịt này bất kể ăn gì đều sẽ lưu lại nơi này qua mùa đông, bắt được một con liền có thể ăn được nửa tháng, số lương thực dự trữ hung hãn này chính là thức ăn tốt nhất cho Ninh Chinh trong mùa đông giá lạnh.
Ninh Phỉ hy vọng những con lợn rừng này có thể sống tốt, dù sao thịt lợn rất ngon, mỡ dày, anh đã vắt sẵn hai ống tre dầu, đây cũng sẽ trở thành món ngon cho mùa đông.
Lợn rừng con hẳn là sinh vào mùa xuân, đến nay cũng đã trải qua hai mùa, lợn rừng con mập mạp lại rất mềm, một thân thịt non, ngây ngô đi theo sau lợn rừng mẹ, học theo mẹ cách tìm thức ăn bị chôn dưới lòng đất.
Khứu giác của lợn rừng thực ra rất nhạy, mũi của chúng cũng rất thính, có thể đánh hơi được rễ cây chôn dưới đất, sau đó moi chúng lên mặt đất để ăn.
Ninh Phỉ nhìn con heo rừng to cuộn mình trong đám cỏ lá vàng một lúc, sau đó ngẩng đầu gọi con heo rừng nhỏ đi tới, bắt đầu cùng nhau ăn.
Anh nằm trên đá, liếm liếm môi. Ánh mắt anh rời lợn rừng và nhìn xung quanh. Những loài thực vật phát tán dựa vào thân rễ thường sinh tồn rất mạnh, trong một vùng núi lớn như vậy có rất nhiều dây leo và thân rễ khô héo, vàng vọt, nhưng cũng có một số dây leo còn treo quả vàng óng, tỏa ra mùi thơm ngút ngàn. Những con lợn rừng sống ở đây sẽ ăn một phần đáng kể trái cây, nhưng vẫn có nhiều cây ăn quả trải dài, nơi này như thể chính là một vựa lúa tự nhiên cho lũ lợn rừng.
Đối với Ninh Phỉ cũng vậy.
Lợn rừng sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót đối với linh miêu chỉ bởi vì nó có vẻ đáng yêu, Ninh Phỉ cũng biết, sức lực của mình tuyệt đối không đủ để chống chọi lại lợn rừng, huống chi phía dưới còn có một đám.
Anh im lặng chờ đợi, chờ đợi bóng tối.
…
Ninh Chinh lo lắng đi đi lại lại trước cửa động trên núi.
Hắn nghe thấy tiếng gầm của một số dã thú bên ngoài lãnh thổ, những tiếng kêu này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng Ninh Phỉ đã rời đi hơn mười ngày, còn chưa trở về.
Lại có tiếng tru của thú rừng, trong tiếng kêu mang theo hàm ý tìm cách để trêu tức.
Ninh Chinh không thể kiên nhẫn được nữa.
Hắn đóng cánh cửa tre lại, bẻ mấy bụi cây chắn trước cửa, sau đó đẩy thêm mấy tảng đá lớn giữ cửa trên đỉnh núi. Đã lâu rồi hắn chưa kiểm tra địa bàn, lại có kẻ làm loạn ở trên địa bàn của mình, hắn thật sự không muốn dây dưa!!!
Sau khi đã làm xong tất cả, con mèo trắng lớn lẩn vào trong khu rừng tối như một bóng ma…
Ninh Phỉ thắng lợi trở về, trong nhà kho chất đầy rất nhiều đồ, điểm của anh gần như chia đều. Chỉ có thể nói heo rừng cùng khỉ đều là bạn tốt của anh!!!!
Khỉ giúp anh trồng hoa quả, lợn rừng giúp anh trồng khoai tây, khoai lang, bí ngô, bí đỏ…
Hơn nữa, anh còn nhân cơ hội trộm mấy con heo rừng con, mặc dù những con vật này vừa được đưa vào nhà kho liền bắt đầu ngủ say không có điểm dừng, nhưng chỉ cần trang trại mở cửa, đây chính là lương thực dự trữ và tiền!
Bởi vì những thực vật này lần lượt đóng quân trong không gian, điểm tương đối cao hơn so với trồng một cây ăn quả, hiện tại anh chỉ còn 40 điểm nữa là trả hết nợ!
Anh trèo lên sườn núi quen thuộc và vui vẻ hô lên vài tiếng, đáng tiếc là chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Ninh Phỉ nhíu mày, vội vàng chạy xuống sườn núi, nhìn thấy cửa hang bị đá cùng bụi rậm chặn lại.
Ninh Chinh không có ở đây!
Khi nghĩ đến xương của các loài động vật trong rừng, anh đột nhiên nảy ra một dự cảm không được tốt lắm. Ninh Chinh đi đuổi kẻ xâm nhập, hoàn toàn không đợi anh trở về đã rời đi, rất có thể là kẻ đột nhập làm chuyện gì đó chọc tức hắn!
Ninh Phỉ nhìn cánh cửa đóng kín, ngửi mùi hương lưu lại trong không khí, đây là mùi hương đặc trưng của con mèo trắng lớn. Do dự một lát, anh xoay người lao vào rừng sâu.
Anh lo lắng cho Ninh Chinh.
Trong trường hợp kẻ xâm lược thực sự mạnh mẽ, Ninh Chinh chỉ có một con hổ sẽ gặp hoàn toàn bất lợi! Có thêm anh, ít nhất tỷ lệ chiến thắng sẽ lớn hơn!
Khí tức Ninh Chinh lưu lại cũng không còn mạnh lắm, ước chừng hắn đã rời đi ít nhất ba ngày. Ninh Phỉ dừng bước, ghé mũi tìm kiếm dấu vết của Ninh Chinh, sau đó nghe được tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc!!
Ninh Chinh ở gần đây!!!
m thanh có thể truyền đi rất xa, Ninh Phỉ dựa vào cái phán đoán Ninh Chinh đang ở gần đây mà chạy cả nửa ngày, mãi cho đến khi trời tối mịt anh mới nhìn thấy con mèo trắng lớn đang đánh nhau với một con vật lạ!!
Kẻ đột nhập cũng là một con hổ, lực lưỡng và mạnh mẽ. Bộ lông màu vàng cam được bao phủ bởi những hoa văn màu đen tuyệt đẹp, nhưng giờ đã nhuốm đầy máu.
Ninh Chinh cũng bị thương.
Hai mắt của Ninh Phỉ mở to đến muốn nứt toác, anh không thèm để ý việc biến hình, xông tới cắn vào mông con hổ vàng! Sau đó... bị đá bay.
Sức mạnh của hổ với linh miêu thật sự không thể đứng chung một cấp bậc!
Nhưng chính một nhát cắn này lại cho Ninh Chinh cơ hội thở dốc, hắn thoát khỏi sự tập kích của con hổ vàng, lao tới trước mặt Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ ngã xuống đất, biến thành hình người, rút chùy ra!
Hổ vàng liếm vết máu trên thân, cười lạnh: "Ồ, ranh con trắng bóc, ngươi thế mà lại đồng hành cùng một con linh miêu? Thật không để mặt mũi của loài hổ ta vào mắt!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]