Mười một giờ khuya.Con đường từ biên giới trở về thành phố vốn đã vắng vẻ nay còn đáng sợ hơn khi chìm trong bóng tối. Xung quanh, những cánh đồng bông lau bay phất phơ dưới gió giống như những bóng trắng đang lả lướt dưới ánh trăng. Chúng khẽ kị vào nhau tạo ra tiếng kêu xào xạc như tiếng cười của quỷ, đầy khiêu gợi và dụ hoặc. Giữa bóng tối, chúng trở nên thật nổi bật, và đủ khiến cho những kẻ yếu bóng vía sợ hãi mà bỏ chạy.
Phía cuối con đường phát ra một vài tia sáng nhỏ, rồi chúng lớn dần lên thành một vùng sáng, xen lẫn với đó là tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng khắp con đường.
1... 2... 3... 4 chiếc xe phân khối lớn phóng thẳng về hướng thành phố. Theo sát đằng sau là 3 xe ôtô đen đắt giá. Đi sau cùng bảo vệ còn có một đoàn moto đen khác.
...
Thạch Thảo lấy trong cốp xe hai bộ đồ da màu đen, đưa cho Việt Đức một bộ rồi ra lệnh:
-Mặc vào đi.
Việt Đức không biết Thạch Thảo định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn mặc vào. Dù sao ở cái nơi hẻo lánh này, gió thổi làm cậu lạnh sắp chết rồi.
Thạch Thảo nhìn vầng sáng đang dần tiến gần về phía mình nở nụ cười thích thú. Cô chụp mũ bảo hiểm lên đầu rồi leo lên sau xe kêu Việt Đức nổ máy.
-Đi thôi nào.
Việt Đức vừa chụp mũ lên đầu vừa hỏi lại cho kĩ:
-Rẽ lên hay rẽ xuống?
Thạch Thảo lại cười:
-Phóng thẳng, cắt ngang đường.
Việt Đức giật nảy:
-Bên kia làm gì có đường?
-Có, cứ sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-mieu-anh-yeu-em/26268/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.