Linh Lan nắm chặt tay lại, chạy thật nhanh về phía Mạc Hạo Hiên hốt hoảng, ra sức lai cơ thể vạm vỡ của anh mà gọi thẳng tên anh: "Mạc Hạo Hiên, Mạc Hạo Hiên, anh tỉnh dậy đi. Tôi kêu anh đợi tôi mà. Tôi sẽ nhất định sẽ cứu được anh mà, tại sao vậy? Mạc Hạo Hiên."
Mạc Hạo Hiên bị cô lai cộng với giọng nói lớn và gấp gáp kia làm cho mi mắt anh động đậy. Anh mở mắt ra nhìn vào tấm lưng nhỏ của cô vẫn chưa ráo mồ hôi. Anh không lên tiếng ngay mà đợi cô nói hết câu mới cất tiếng với giọng điệu hạ âm nhẹ nhàng mà từ trước đến gì anh chưa bao giờ dùng tới: "Tôi chỉ ngủ thôi."
Linh Lan nghe thấy tiếng của Mạc Hạo Hiên ngước mặt lên nhìn anh, sau đó nhận ra điều bất thường vừa nãy của mình như bị điện giật cô đứng dậy nhanh chóng. Thu lại tầm mắt của mình, Linh Lan bỏ thuốc vào cối giã thuốc: "Tôi tưởng anh chết rồi?" Thật ra Linh Lan cũng không biết vì sao mình phản ứng thái quá như vậy. Chỉ là lúc đó tâm tình mách bảo cô nên làm như vậy.
"Tôi không dễ chết." Mạc Hạo Hiên nhắm mắt lại lưng vẫn ngã ra phía sau ghế, nhưng giọng anh phát ra rất rõ, ngạo nghệ, ngang tàn. Linh Lan chấp nhận không nói gì, đắp thuốc cho anh. Bây giờ vết thương của đã tím dần lan sang những chỗ khác, cô phải nhanh chóng lên.
Vừa nãy chỉ lo cho vết thương của anh, cô không để ý đến nửa thân trên của Mạc Hạo Hiên đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-lan/2886629/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.