Chương trước
Chương sau
Vu Lôi nở một nụ cười, hơn nữa cười còn cực kỳ nham hiểm, ác độc.
 
- Đông Ngữ! Mặc dù là khách nhân của Lâm gia, nhưng ta cũng không phải con cháu Lâm gia. Ha ha. Cho nên ta cùng với Đông Ngữ luận bàn một chút, cũng không có quan hệ gì với Lâm gia.
 
Vu Lôi với ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn. phảng phất như mắt độc xà, hai tay của hắn vẫn chắp phía sau lưng, cho đến lúc này hắn vẫn còn hiển lộ ra vẻ cao ngạo.
 
- Không được! Đông Ngữ tiên sinh là khách nhân của ta. Trường Minh trưởng lão, chuyện này tới đây thôi, kế tiếp Đông Ngữ tiên sinh sẽ do ta tự mình tiếp đón.
 
Giọngnói của Lâm Trường Không đột nhiên kiên định hẳn lên.
 
Lâm Trường Không vừa rồi đã cẩn thận quan sát Hạ Ngôn một chút, phát hiện Hạ Ngôn quả thật không giống tu luyện giả bình thường. Với nhan lực của lão, cảm thấy được Hạ Ngôn có thể đúng là vương tộc linh lực màu vàng cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới Chủ. Nếu thật như vậy, lão tuyệt đối không thể đắc tội với Hạ Ngôn, mà cần phải lôi kéo Hạ Ngôn, bởi vì Hạ Ngôn là do Lâm Lãng con của lão mang về. Nói cách khác, Hạ Ngôn nếu là có thể được Lâm gia đề cử tham gia khảo hạch Chấp sự của núi Thủ Vọng, một phần công lao này là là phải ghi công trên người Lâm Trường Không hắn.
 
Lâm Lộ ở bên cạnh, cho tới bây giờ, Lâm Lộ đã tìm được sáu vị vương tộc linh lực màu vàng cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới Chủ cho gia tộc, mà Lâm Trường Không hắn chỉ mới tìm được bốn người. NgUyên nhãn chính vì thâ Lâm Lộ ở trước mặt giới cao tầng gia tộc luôn có quyền ãn nói hơn so với chính minh. Đừng thấy chỉ là kém hai cái danh ngạch nho nhỏ, nhưng chuyện này đối với gia tộc mà nói đúng là trọng yếu Phi thường. Nhất là, nêu vạn nhất trong số vương tộc linh lực màu vàng gia tộc đề cử có người trở thành Chấp sự núi Thủ Vọng, đó thật là chuyện khó lường.
 
- Không sao!
 
Lâm Trường Minh trưởng lão vừa định nói, Hạ Ngôn lại xua tay chặn lại lên tiếng nói:
 
- Vị Vu Lôi này nếu muốn luận bản cùng ta một chút, vậy cũng được.
 
- Hả?
 
- Đông Ngữ tiên sinh?
 
Lâm Lãng cau mày, lo lắng nhìn Hạ Ngôn.
 
Còn tên Vu Lôi kia đường như cũng đủng thật không ngờ Hạ Ngôn lại đáp ứng luận bàn cùng mình sảng khoái như thế Hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó ý cười trên mặt càng đậm, một bộ dáng nhưđối phương không biết trời cao đẩt rộng là gì.
 
"Thật đúng là không biết sống chết mà." Lâm Lộ phụ thân của Lâm cầm híp đôi mắt, trong lòng cũng rất cao hứng. Mặc kệ Hạ Ngôn có phải hay không thật sự là vương tộc linh lực màu vàng cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới Chủ, kỳ thật lão cũng không quan tâm cho lắm. Bởi vì, dù Hạ Ngôn có là cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới Chủ, thì cũng do người của Lâm Trường Không tìm được, lão cùng với Lâm Trường Không vốn là ngấm ngầm tranh đấu với nhau.
 
Lâm Cầm hơi biến sắc. thời điểm ánh mắt nhìn về hướng Hạ Ngôn có chút phúc tạp.
 
- Đông Ngữ tiên sinh! Ngài là khách nhân của ta, chúng ta nói chuyện một lát cho rõ ràng
 
đi?
 
Lâm Trường Không cau mày nói có ý đồ khuyên bảo Hạ Ngôn. Lão lo lắng Hạ Ngôn một hồi thất bại mất hét mặt mũi, rồi nhục nhã phẫn nộ bỏ đi.
 
- Ha ha! Ngài không cần lo lắng cho ta.
 
Hạ Ngôn cười lắc đầu nhìn về phía Lâm Trường Không nói.
 
Ngay sau đó, Hạ Ngôn lại đời ánh mắt nhìn về phía Vu Lôi đang đắc ý đảo dạt.
 
- Tuy nhiên.
 
Lúc này, Hạ Ngôn chuyển cao giọng.
 
- Như thế nào? Đông Ngữ ngươi đổi ý hay sao?
 
Vu Lôi khinh miệt phát ra âm tiết từ trong mũi, với ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Ngôn nói Mười vạn năm trước, hắn đã từng tham gia khảo hạch Chấp sự của núi Thủ Vọng, cục kỳ tự tin thực lực của chính minh. Lúc này hắn không một chút nghĩ tới mình lại không phải là đối thủ của Hạ Ngôn.
 
Kỳ thật, đến lúc này, hẳn còn cho rẳug Hạ Ngôn không có khả năng đã đạt tới cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới Chủ.
 
- Không phải ta muốn đổi ỷ, mà ta muốn nói, ở trong so đấu luận bàn khó tránh khỏi phải có một chút va chạm. Cho nên ta nói trước cho tiện sau này, cho dù là một bên chết tại đương trường, thì cũng không liên quan tới đối phương, tự mình chịu trách nhiệm.
 
Hạ Ngôn cười tùm tim chậm rãi nói
 
- Hả?
 
Mọi người tại đây đều biến sắc mặt. Những lời này vừa nói ra tính chất của trận so đấu đã hoàn toàn biến đổi.
 
- Được! Đúng phải như thế! Vậy chúng ta liền tìm một chỗ luận bản đi. Chỗ sân viện này quá nhỏ, lại xinh đẹp ĩLhưthế bị hủy thì thật đáng tiếc.
 
Vu Lôi nhìn quanh bốn phía, ra tiếng nói.
 
- Không cần! ở trước mặt ta ngươi hoàn toàn không có cơ hội hủy hoại sân viện này!
 
Hạ Ngôn ung dung phất tay áo nhẹ nhàng nói.
 
- Cái gì?
 
- Tiểu tử! Ngươi nói cái gì?
 
Hạ Ngôn vừa nói ra những lời này, Vu Lôi đúng là kiềm chế không được cơn phẫn nộ. Hóa ra từ đầu đến giờ, người ta căn bản là xem thường không đề hắn vào mắt Đừng nói là Vu Lôi thiên tài như vậy, cho dù là tu luyện giả bình thường chỉ sợ đều không chịu đựng nổi một người xa lạ như vậy khinh thị chính minh.
 
Ngay cả Lâm Trường Không cũng phải nhói mày, lão cũng cảm thấy Hạ Ngôn có phải có điềm quá mức tự tin hay không? Tự tin quá độ, đó không phải là tự tin, mà là cuồng vọng.
 
- Ngươi cũng dám coi rẻ ta, ta xem ra ngươi đúng là muốn chết!
 
Vu Lôi đột nhiên tập trung linh lực, đánh một chưởng về hướng Hạ Ngôn. Năng lượng cuồng bạo với uy lực kinh người đánh tới gần thần minh Hạ Ngôn. Toàn bộ trong sần đều bị cổ năng lượng này phủ chụp lấy.
 
Lâm Trường Minh vội vàng vận chuyển linh lực muốn tạo một cái lồng năng lượng bảo hộ sàn viện, nhưng thực lực của Vu Lôi vốn là không ở dưới lão, cái lồng năng lượng lão tạo ra có thể có tác dụng gì chứ?
 
"Không xong, sân viện Lâm gia ta sắp bị hủy rồi!" Trong lòng mọi người đồng thời toát ra ý nghĩ Như vậy.
 
- Phụ thân! Ngài không thể không quàn tới nha?
 
Lâm Lãng lo lắng quay sang nói với phụ thân Lâm Trường Không của hắn.
 
Lâm Trường Không cũng có chút cấp bácb, chuẩn bị đợi thời cơ ra tay.
 
Nhưng đúng lúc này, năng lượng cuồng bạo cuồn cuộn kia. lại lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Mọi người rõ ràng nhìn thấy, chưởng ấn màu vàng của Vu Lôi đã tới gần trước người Hạ Ngôn, rồi linh lực cuồn cuộn đó lại tiêu biến mất.
 
Lực lượng pháp tắc của Hạ Ngôn đã đạt tới đại viên mãn, lấy Hạ Ngôn làm trung tâm, không gian trong vòng bán kính năm mươi thước, Hạ Ngôn có thể thay đổi pháp tắc. Vu Lôi kia vừa tiến vào phạm vi Hạ Ngôn khống chế, nếu Hạ Ngôn không muốn cho năng lượng của hắn tồn tại, năng lượng của hắn sao có thể tồn tại được? Hạ Ngôn chỉ cần một cái tâm niệm, linh lực cuồng bạo của Vu Lôi liền hoàn toàn tiêu biến mất
 
"Bịch bịch!"
 
Thật giống như người bình thường đánh nhau, hai bàn tay của Vu Lôi chụp thẳng lên thân mình Hạ Ngôn, nhưng lại chì phát ra một tiếng vang nho nhỏ. Cảnh tượng máu thịt bay tứ tung trong tưởng tượng, căn bản là không có phát sinh.
 
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Trong ánh mắt của Vu Lôi đầy vẻ hoảng sợ, hắn không bao giờ nghĩ tới linh lực của mình lại đột nhiên biến mát như vậy. Lúc này hắn thật giống như một người trường thành bình thường, mà hoàn toàn không phải là tu luyện giả thực lực cường mãnh.
 
Mấy người Lâm gia cũng đều là mở to hai mắt nhìn một màn khó tin này. Bọn họ đều không thể giải thích được, trong khoảng thời gian ngắn đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
 
- Tanói rõi, sống chết tự mình chịu trách nhiệm!
 
Vẻ tươi cười của Hạ Ngôn có chút lạnh như băng. Chì thấy thân hình Hạ Ngôn phía trong áo bào trắng hơi hơi lay động, hai bàn tay của Vu Lôi kia trong nháy mắt liền hóa thành bụi phấn.
 
- Không!
 
Vu Lôi kinh hoàng, trên trán chày ra mồ hôi bằng hạt đậu, lớn tiếng gào to.
 
Nhưng tiếng la của hắn còn chưa kịp dứt dư âm, toàn bộ thân mình hắn cũng đều biến thành bụi. Linh hồn thể màu vàng ngưng tụ hiện ra ở trước mặt mọi người.
 
Thân thể bị hủy diệt, linh hồn thể cho dù được sống lại, thi thực lực của bản thân cũng sẽ giảm xuống nghiêm trọng. Mặc dù có trân bảo phụ trợ, Vu Lôi này sau khi sống lại, nhiều nhất cũng chỉ là một cảnh giới Tạo Hóa bình thường.
 
Mấy người Lâm gia ở đây, đều hít ngược một hơi khí lạnh, quả thực bọn họ không còn tin hai mắt của mình. Thực lực mạnh đến như Vu Lôi, không ngờ trong nháy mắt liền bị đánh chết. Bọn họ rất rõ làng nếu Đống Ngữ này muốn, linh hồn thể của Vu Lôi kia căn bản là không có cơ hội ngưng tụ hiển lộ ra ở trước mặt hắn.
 
Vu Lôi chỉ còn lại có linh hồn thề, vẫn đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn, vốn vẻ cao ngạo chẳng biết biến đi đâu rồi.
 
-Ngươi. ngươi.
 
Vu Lôi mấp máy môi, run rẩy nói.
 
- Hả?
 
Hạ Ngôn đưa ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía linh hồn thể của Vu Lôi, lập tức toàn thân linh hồn của Vu Lôi run lên.
 
- Đông Ngữ tiên sinh! Xin tha mạng!
 
Vu Lôi vội vàng cầu xin tha thứ; hắn rất rõ ràng, Hạ Ngôn chỉ cần một cái ý niệm trong đầu là có thể hoàn toàn đánh tan linh hồn thề của mình.
 
- Đông Ngữ tiên sinh.
 
Lâm Trường Minh cũng kịp phản ứng lại, có hơi xấu hổ lên tiếng:
 
- Cái này. Đông Ngữ tiên sinh! Xin ngài buông tha cho linh hồn của Vu Lôi.
 
- Hừ!
 
Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói:
 
- Hiện tại các ngươi còn nghi ngờ thân phận và thực lực của ta nữa không?
 
- Không dám, không dám!
 
Lâm Trường Minh lắc đầu lia lịa nói.
 
Còn phần Lâm Lộ kia sắc mặt đã sớm biến thành tối đen, cúi thấp đầu, mối khiếp sợ trong lòng còn chưa có tan đi, tuy rằng Hạ Ngôn giết Vu Lôi là vương tộc linh lực màu vàng cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới Chủ do lão đề cử cho gia tộc, nhưng lão cũng không dám oán hận Hạ Ngôn. Mặc kệ như thế nào, Hạ Ngôn hiện tại đã là khách quý của Lâm gia, hơn nữa thực lực của Hạ Ngôn cường đại đến mức kinh người. Nêu gia tộc có thể đề cử hắn tham gia khảo hạch Chấp sự của núi Thủ Vọng, thì rất có thể thật sự trở thành Chấp sự núi Thủ Vọng, chuyện này đối với gia tộc mà nói khẳng định là một đại sự.
 
- Đông Ngữ tiên sinh! Xin mời vào trong!
 
Lâm Trường Không trịnh trọng làm ra động tác thình mời, nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn lại nhìn thoáng qua linh hồn của Vu Lôi, gật gật đầu với Lâm Trường Không, tiếp đó lại quay sang Lâm Lãng nói:
 
- Lâm Lãng! Đi thôi!
 
- A?
 
-Tốt, tốt lắm!
 
Lúc này Lâm Lãng mới từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại, ứng đáp hai tiếng, rồi đi theo phía sau Hạ Ngôn, theo Lâm Trường Không đi vào nội viện chỗ mình trú ngụ.
 
- Người này rốt cuộc là ai? Thực lực lại mạnh như thế?
 
Chờba người Hạ Ngôn rời khỏi, Lâm Trường Minh mới thấp giọng nói.
 
- Trưởng lão!
 
Lâm Lộ kêu một tiếng.
 
- Ta lập tức bẩm báo lên Tộc trưởng! Các ngươi không được truyền chuyện này ra ngoài.
 
Lâm Trường Minh dùng giọng điệu ngưng trọng nói với Lâm Lộ và Lâm cẩm, sau đó
 
dới ánh mắt nhìn về phía linh hồn Vu Lôi:
 
- Vu Lôi tiên sinh! Thực xin lỗi! Chuyện này. ôi, thật sự là không thể tưởng tượng được người gọi là Đông Ngữ kia, thực lực lại mạnh như thế
 
Linh hồn của Vu Lôi, xanh cả mặt, lông mày nhích động, tuy nhiên lúc này hắn cũng biết ĩõ tình huống của mình, hiện tại hắn ở trong Lâm gia. Nêu ngay cả Lâm gia đều đắc tội, vậy linh hồn thể của hắn chỉ sợ cũng phải hoàn toàn mai một ở trong này. Cho nên tuy rằng trong lòng hắn chứa đầy oán niệm, nhưng cũng không dám phát tác.
 
- Chuyện này là ta tự mình chịu trách nhiệm, không liên quan gì với Lâm gia. Đáng tiếc, ta không thể tham gia khảo hạch Chấp sự của núi Thủ Vọng lần này.
 
Vu Lôi có hơi đau lòng, nói:
 
- Mà người tên là Đông Ngữ kia. đường như trên người có bảo vật Phi thường cường đại gì đó. Thời điểm ta công kích hắn, đột nhiên cảm giác toàn thân linh lực đều biến mất một cách kỳ dị, quả thật là bảo vật đấng sạ nha!
 
Tuy rằng chỉ còn lại có linh hồn thạ nhưng Vu Lôi này, tới bây giờ vẫn còn nói ra những lời không có ý tốt như thế Hắn nói trên người Hạ Ngôn có bảo vật Phi thường cường đại, rõ ràng mục đích chính là đề Lâm gia đỏ mắt thèm thuồng, sau đó rất có thể Lâm gia sẽ mạo hiểm giết người đoạt bảo. Cho dù Lâm gia sẽ không giết người đoạt bảo, thì đối với bản thân Vu Lôi hắn, cũng không có tổn thất gì lớn thêm nữa.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.