Nơi hiện giờ của Hạ Ngôn và Thương Ngưng là một hoang mạc màu máu, trong phạm vi mười vạn dặm không có tung tích của tu luyện giả khác.
- Mà lúc ta được Thương Hà tiền bối truyền thừa, Thương Hà tiền bối chỉ còn lại một tia tàn hồn, cũng không có thời gian nói nhiều với ta
Hạ Ngôn lắc đầu, chìm trong hồi ức chậm rãi nói.
"Thương Hà tiền bối là cường giả tuyệt thế cảnh giới Thần chủ, rốt cục là ai có thể xúc phạm tới hắn chứ?" Trong lòng Hạ Ngôn cũng rất nghi hoặc, người có thể thương tổn đến Thương Hà, vây phải có thực lực như thế nào?
Nếu có một ngày hắn biết người giết chết Thương Hà là ai, vậy làm sao đi báo thù cho Thương Hà? Thực lực địch nhân cường đại như thế nếu hắn không đủ thực lực muốn đi báo thù, chăng phải là tìm chết?
- Theo ta được biết, người có thể thương tổn phụ thần ta ở toàn bộ Tây Vực cũng không quá năm người. Tuy nhiên, ta cũng không thế kết luận phụ thân bị người hại ở nơi nơi nào, có phải ở Tây Vực hay không! Lúc phụ thân gặp nạn, không ngờ không kịp thông qua thủy tinh truyền âm báo cho ta!
Thương Ngưng nhíu mày, cái cồ tuyết trắng trong suốt như ngọc. Kỳ thật thời gian tu luyện của Thương Ngưng cũng không dài, đến nay cũng chỉ hơn hai vạn năm.
- Được rồi, không nói chuyện nảy nữa. Hạ Ngôn, tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Vừa rồi ở ngoài thành Chu Tước, có một vị cường giả cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-la-gioi/1391403/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.