Chương trước
Chương sau
Đúng như Hạ Ngôn đoán trước, lúc này đây sau va chạm kịch liệt, thân mình Hứa Khánh trực tiếp bị lực lượng cực lớn đó chấn bay đi. lộn mấy vòng trên không trung, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi đỏ sẫm, rồi rơi từ trên không trung xuống. Tuy nhiên, Hứa Khánh cố sức chịu đựng va chạm lần này, cũng để cho mười mấy người kia có đủ thời gian đánh chết con Kim Cổ Thú!
 
Kèm theo một tiếng gào thê lương, thân hình to lớn của con Kim cổ Thú sau khi chịu đựng hơn mười đạo công kích mãnh liệt, nó giãy dụa dữ dội, cuối cùng đồ gục xuống mặt đất, bụi đất tung bay mù mịt, sinh cơ rất nhanh mất đi.
 
- Hứa Khánh đại ca! Huynh không sao chứ!
 
Thạch Trung Kỳ lắc mình một cái, liền từ không trung hạ xuống bên Húa Khánh, trong miệng kỉnh hô hỏi.
 
Hứa Khánh chợt nhắm mắt lại, vội vàng lấy ra mấy viên Nguyên Đan cho vào miệng, linh lực theo đó lưu chuyển. Liên tục hô hấp mấy lần, lúc này hắn mới gắng gượng từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng thi thể Kim cổ Thú, trong miệng thở ra một hơi.
 
Hơn mười tu luyện giả kia. cũng đều. hỏi thăm thương thế Hứa Kháũh. Ánh mắt Hứa Khánh rất nhanh nhìn lướt về phía Hạ Ngôn, trầm giọng nói
 
- Ta không sao, chỉ là công kích của một con Kim cố Thú, ta còn chịu đựng được!
 
Nghe vậy, khóe miệng Hạ Ngôn khẽ nhếch một cái: "Hóa Khánh này hiển nhiên là làm bộ như không có việc gì, có thể là vì có mặt mình ở đây, cho nên hắn mới không dám để lộ ra thân thể bị trọng thương. Đám người Dịch Phong có thể nhìn không ra thương thế của Hứa Khánh rốt cuộc nặng nhẹ thế nào. nhưng với Hạ Ngôn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Lúc này, chỉ sợ Hứa Khánh cũng không thể phát huy ra một nửa lực lượng. Kinh mạch hắn tổn thương rất nghiêm trọng, một khi cố gượng ép vận chuyển đại lượng linh lực thi triển, công kích, thì sẽ cực độ nguy hiểm, thực có thể kinh mạch lại lần nữa nổ tung."
 
Đương nhiên, Hạ Ngôn sẽ không nói ra Nhận định của mình.
 
- Vậy là tốt rồi!
 
Đám người Thạch Trung Kỳ nghe Hứa Khánh nói vậy, đều buông lỏng thần sắc, nở nụ cười vui mừng:
 
- Hứa Khánh đại ca! Chúng ta thu thân thể Kim Cổ Thú này đi! Lần này tiến vào địa phương Ám Hắc mới thời gian một thâng, liền gặp được con Kim cổ Thú này, vận may của chúng ta không tệ!
 
Một gã trong đó cười cười nói, mặt đẩy vẻ hưng phấn. Dã thú cỡ như con Kim cổ Thú này, cũng không dễ dàng gặp như vậy.
 
- Ừ!
 
Hứa Khánh gật đầu, nhìn Dịch Phong bên cạnh nói:
 
- Ngươi thu thi thể Kim cổ Thú này, trở lại Công hội thợ săn bán đi. ồ! Nơi này còn có một vị bằng hữu mới à!
 
Hóa Khánh nói xong, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Ha ha! Ta là người của Tinh Đấu Điện, lần này tới địa phương Ám Hắc là để lịch lãm. Bởi vì chưa từng thấy qua Kim Cổ Thú, cho nên mới lưu lại nhìn xem.
 
Hạ Ngôn liền cười nói.
 
- À! Là như thế!
 
Hứa Khánh cũng cười cười nhẹ nhàng gật đầu.
 
- Các vị! Không biết là có thể cùng đi chung với các vị được không? Ta lần đầu tiên đi vào địa phương Ám Hắc, cũng không biết gì về nơi này.
 
Hạ Ngôn trầm ngâm một chút, rồi nói với nhóm người này.
 
Nếu có thể cùng đi chung với đội ngũ thợ săn, vậy thì mình có thể rất nhanh hiểu biết về địa phương Ám Hắc, biết những chỗ nào tương đối đặc biệt. Nếu cứ như một người mù đi trong địa phương Ám Hắc này, thật có thể phải lãng phí rất nhiều thời gian.
 
Nghe Hạ Ngôn nói những lời này, đám người Hóa Khánh đều khẽ cau mày.
 
- Điều này có thể có chút không ổn! Hơn nữa, lúc này chúng ta cũng không tính tiếp tục đi sâu vào trong nữa, mà sẽ quay về thành Tinh Đấu ngay!
 
Hứa Khánh ngưng lại một chút, rồi lắc đầu nói với Hạ Ngôn, thoáng lộ ra vẻ áy náy.
 
Điều này cũng bình thường, bọn họ vừa mới biết Hạ Ngôn, đương nhiên sẽ không dễ dàng đề Hạ Ngôn cùng đi chung với mình. Đội tu luyện giả này xem như cũng không tệ. Tại trong địa phương Ám Hắc này có một số tu luyện giả hợp lại thành đội ngũ săn bắn, chỉ sợ khi nhìn thấy người đi một mình như Hạ Ngôn như vậy, đều sẽ trực tiếp đánh chết cướp đoạt tài vật.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, cũng không quan tâm:
 
- Thật là tiếc. Ha ha! Tuy nhiên cũng không sao, vậy chúng ta tạm biệt đi!
 
Nói xong, Hạ Ngôn liền xoay người chuẩn bị rời đi.
 
- Chờ một chút!
 
Hứa Khánh lại lên tiếng gọi Hạ Ngôn lại.
 
- ồ?
 
Hạ Ngôn quay mình lại.
 
- Ha ha! Ngươi lần đầu tiên đi vào địa phương Ám Hắc, mà dám đi sâu vào như vậy, thực lực khẳng định Phi phàm. Tuy nhiên, địa phương Ám Hắc này, càng vào sâu. sẽ càng nguy hiểm. Hơn nữa đi tới khu vực trung tâm đó lại đầy rẫy nguy cơ. ừ. Thạch Trung Kỳ! Ngươi nói một chút một ít khu vực đặc biệt trong địa phương Ám Hắc cho vị này biết đi.
 
Hứa Khánh trước là nói với Hạ Ngôn, xong lại quay qua nói với Thạch Trang Kỳ.
 
- Được!
 
Thạch Trung Kỳ vội gật đầu đáp, đưa mắt nhìn Hạ Ngôn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, khẽ phất ống tay áo một cái, ]iền đáp ứng.
 
- Đa tạ các vị!
 
Hạ Ngôn cũng có chút không ngờ. tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, liền lên tiếng nói lời cảm tạ, khóe miệng khẽ nhếch một chút.
 
- Ồ?
 
Đúng lúc này, Hạ Ngôn đột nhiển lộ ra vẻ kinh nghi, chần mày cũng nhăn lại. Bởi vì, bên trong thần thức của Hạ Ngôn dọ thám biết, đúng là có hơn mười đạo khí tức đang rất nhanh chạy về hướng này, sắp tiếp cận lại đây.
 
- Làm sao vậy?
 
Thạch Trung Kỳ tự nhiên trợn mắt hỏi, hắn nhìn thấy sắc mặt Hạ Ngôn lộ ra vẻ khác lạ.
 
Những người khác, cũng đều hơi kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn.
 
- Có hơn mười người đang rất nhanh chạy gần tới nơi này.
 
Hạ Ngôn tự nhiên nói.
 
- ô?
 
Hứa Khánh nhướng mày, sau đó hơi biến sắc:
 
- Đúng vậy, quả thật có hơn mười người rất nhanh bay tới gần, chỉ còn có chừng một ngàn dặm.
 
Tuy rằng Hứa Khánh bị thương, nhưng thần thức dọ xét cũng không bị ảnh hưởng lớn lắm.
 
- Là trùng hợp đi ngang qua, hay là.
 
Cơ thịt trên mặt Dịch Phong hơi giật giật, ánh mắt tụ lại, thấp giọng nói.
 
- Chúng ta có thể dọ biết bọn họ như vậy, đương nhiên bọn họ cũng có thể dọ xét biết chúng ta ở đây! Nếu đã biết chúng ta ở đây, mà vẫn rất nhanh bay tới, thì e rằng không phải đem giản là trùng hợp như vậy.
 
Hứa Khánh lộ sắc mặt ngưng trọng, bàn tay xiết chặt, lập tức nghiêm túc nói.
 
- Làm sao bây giờ?
 
Thạch Trung Kỳ thần sắc có chút mất tự nhiên hỏi.
 
Tại trong đội ngũ săn bắn này, Thạch Trung Kỳ là nhỏ tuổi nhất.
 
- Chúng ta cứ đợi xem hẵn nói!
 
Hứa Khánh trầm ngâm một chút, trong mắt chợt lóe sáng.
 
Hơn mười đạo khí tức đó tới rất nhanh, chỉ qua chừng ba mươi lần hô hấp Liền xuất hiện trong tầm mắt của đám người Hạ Ngôn. Hơn mười người này đều mặc trường bào màu đen.
 
- Ha ha ha! Hứa Khánh! Thật đúng là trùng hợp nha, không ngờ ở trong này gặp ngươi! ồ? Đây là tình huống gì vây? Vừa rồi các ngươi đánh chết dã thú gì rồi sao?
 
Một gã Hắc y nhân cầm đầu, đầu tiền là cười ha hả, theo sau ánh mắt nhìn quét qua tình hình bốn phía một vòng, âm hiểm cười hỏi.
 
- Là ngươi, Lục Tư Danh!
 
Hứa Khánh cũng là sắc mặt không vui nhìn đối phương nói.
 
- Là ta!
 
Lục Tư Danh gật đầu đắc ý đáp:
 
- Hứa Khánh! Địa phương Ám Hắc này rộng lớn như thế chúng ta ở trong này có thể gặp nhau, thật đúng là hữu duyên. Há há. Các ngươi vừa rồi giết chết dã thú gì vậy? Xem tư thế này, dường như là dã thú rất lợi hại mới phải!
 
- Ngươi không cần xen vào đi!
 
Hứa Khánh cười lạnh một tiếng nói.
 
- Ha ha! Không thể tường được Hứa Khánh bị thương, còn có thể ngang tàng như vậy nha!
 
Lục Tư Danh cười lạnh một tiếng, lắc đầu cười nhạo nói. Ngay sau đó hắn nhanh chóng lưu chuyển linh lực toàn thân, mà hơn mười tu luyện giả hắc y phía sau hắn, cũng đều dùng ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm đám người Hứa Khánh, khí tức toàn thân nổi lên mãnh liệt, cảmột đám giống như dã thú ăn thịt người. Hiển nhiên, bọn họ đã chuẩn bị ra tay công kích bất cứ lúc nào.
 
"Không xong!" Hứa Khánh cả kinh trong lòng nghĩ: "Không ngờ Lục Tư Danh nảy đã biết ta bị thương, như vậy đám người Lục Tư Danh khẳng định đúng là nhắm vào chúng ta mà tới. Nếu ta không bị thương, còn có thể ngăn cản Lục Tư Danh, nhưng hiện tại."
 
Hứa Khánh suy nghĩ rất nhanh trong đầu: "Là ai vừa rồi ngầm thông báo cho Lục Tư Danh? Trong đội ngũ có nội gian, bằng không Lục Tư Danh như thế nào có thể biết được ta bị thương? Lục Tư Danh này cùng ta thực lực không sai biệt nhiều lắm, làm sao hắn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra ta bị thương? Điều này tuyệt đối không có khả năng! Rốt cuộc là ai bán đứng ta!"
 
Ánh mắt của Hứa Khánh rất nhanh quét qua từng người phe mình, trong lòng thầm phỏng đoán ai có khả năng nhất là nội gian bán đứng minh.
 
Hạ Ngôn cũng là đã nhìn ra: Hứa Khánh cùng Lục Tư Daah này, là hai đội ngũ săn bắn, tuy nhiên quan hệ không tốt lắm. Hai đội ngũ chạm mặt, tự nhiên là giương cung bạt kiếm. Mà lúc này Hứa Khánh bị thương, đội ngũ của hắn đã hoàn toàn bị lép vế. Trong đội ngũ Lục Tư Danh, trừ Lục Tư Danh, không ngờ còn có một gã Linh Hoàng cửu cấp.
 
Hiện tại chỉ cần hai gã cảnh giới Linh Hoàng cửu cấp, là có thể quét sạch đội ngũ săn bắn của Hứa Khánh.
 
- Lục Tư Danh! Ngươi làm sao biết Hứa Khánh đại ca bị thương?
 
Dịch Phong đúng một bên, trợn mắt lớn tiếng hỏi.
 
- Ta biết có nội gian, khẳng định là có nội gian!
 
Dịch Phong sau khi hỏi ra, lại lầm bầm lẩu bầu nói như thế, ánh mắt sắc bén nhìn quét vào mặt các người khác
 
Hắn vừa nói như vậy, chểmg khác nào là chủ động thừa nhận Hứa Khánh đúng thật đang bị thương.
 
- Giỏi cho tiểu tử! Nhất định là ngươi! Ngươi là cùng một phe với Lục Tư Danh!
 
Dịch Phong rất nhanh liền chuyển ánh mắt về hướng Hạ Ngôn, cất giọng ồ ồ chát vấn Hạ Ngôn.
 
Nhũng người khác, cũng đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Đúng như lời Dịch Phong nói, Hạ Ngôn quả thật là vừa rồi tới gặp bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết rõ chút nào về Hạ Ngôn. Nêu nói Hạ Ngôn là người của Lục Tư Danh, điều này cũng rất có thể, Lục Tư Danh phái một người mới bọn họ chưa từng gặp qua, lại đây tìm hiểu tình hình của bọn họ, sau đó âm thầm sử dụng thủy tinh truyền âm báo cáo tình hình cho Lục Tư Danh, điều này quả thật rất có thể
 
Lúc này ngay cả Thạch Trung Kỳ cũng trợn mắt hung hăng nhìn Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn khẽ cau mày, chuyện này vốn cùng hắn không có liên quan gì. Nhưng hiện tại, không ngờ hắn bị vu hãm thành nội gian. Với thực lực của hắn, đương nhiên không thèm quan tâm, chỉ có điểu Hạ Ngôn thấy đám người Hứa Khánh quả thật xem như không tệ, nếu cứ như thế này rời đi tuy rằng không người nào có thể ngăn được hắn, nhưng trong lòng rốt cuộc có chút không dễ chịu.
 
Trầm ngâm một lát, Hạ Ngôn khẽ cười ra tiếng:
 
- Ngươi nói ta là nội gian?
 
Hạ Ngôn nhìn Dịch Phong tên ăn nói mau lẹ đã chất vấn mình kia:
 
- Phản ứng của ngươi kỳ thực rất không bình thường. Ta nghĩ Hứa Khánh cũng có thể đoán được trong đội ngũ các ngươi có nội gian, tuy nhiên hắn cũng không có nói ra điều gì. Bởi vì một khi nói thẳng ra, thì chẳng khác nào nói cho vị Lục Tư Danh này hắn thật sự bị thương. Mà ngươi thì lại nói thẳng ra như vậy. Ta nghĩ, dưới tình huống bình thường, ngươi hắn là không nên lỗ mãng như thế chứ? Cho nên, có thể nói ngươi có khả năng nhất là nội gian trong đội ngũ các ngươi!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.