Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, tâm thần Hạ Ngôn đột nhiên chấn động, hắn lập tức phát hiện, người tu luyện có cảnh giới Thiên Thần Liệt Phong kia, không ngờ tập trung khí tức vào mình. Hiển nhiên Liệt Phong phát hiện mới vừa rồi mình sử dụng Đại Trọng Lực Thuật!
 
"Không xong! Lúc này ta muốn thành công trốn thoát, càng khó khăn, hắn hiện tại không ngờ chuyển lực chú ý tới lên người mình!"
 
Hạ Ngôn nhảy dựng trong lòng, khổ tâm không thôi, sớm biết rằng không nên sử đụng Đại Trọng Lực Thuật.
 
Cảm giác không gian cách đó không xa ở phía sau một luồng dao động khác thường truyền đến, Hạ Ngôn trong khi Phi hành thoáng ghé mắt, đó là nhìn thấy bóng dáng quỷ dị kia, không ngờ cách mình không được mười thước.
 
Vừa thấy điều này, Hạ Ngôn lập tức mồ hôi lạnh toát ra từ trên thân thể Bất cứ người tu luyện Linh Hoàng nào, bị một người tu luyện Thiên Thần đằng đằng sát khí bức đến khoảng cách gần như thế, chỉ sợ tâm thần cũng hỗn loạn.
 
- Ha ha! Những tiểu tử các ngươi một người cũng đừng hòng chạy!
 
Liệt Phong tuy rằng thoáng chuyển lực chú ý tới trên người Hạ Ngôn, tuy nhiên hắn cũng không bỏ qua chuyện nắm giữ người tu luyện khác. Cho dù Bạt Hồ chạy trước nhất, lúc này căn bản cũng không thành công thoát đi phạm vị công kích của Liệt Phong.
 
Lúc này đám người Hạ Ngôn như chuột, mà Liệt Phong chính là con mèo. Trong mảnh không gian này, đang trình diễn trò chơi mèo vòn chuột Liệt Phong lại vận chuyển lực lượng không gian pháp tắc của mình, phong tỏa những người tu luyện chạy trốn bốn phương tám hướng.
 
- Tiểu, tử! Nói cho ta biết rốt cuộc ngươi vừa mới dùng thần thông gì với ta chứ? Vì sao ta chưa bao giờ gặp qua, thậm chí ngay cả nghe nói qua cũng chưa?
 
Liệt Phong kia lặng lẽ cười, chuyển ánh mắt tới bên người Hạ Ngôn, ánh mắt ngưng tụ nhìn Hạ Ngôn hỏi với vẻ âm trầm:
 
- Thần thông gì?
 
Hạ Ngôn trợn tròn mắt, già ngu lập lại vài chữ, linh lực thúc dục, tốc độ cũng không giảm chúc nào, hướng về một phía toàn lực Phi hành.
 
Mọi người hướng về bốn phương tám hướng chạy trốn ra ngoài. Hạ Ngôn lúc này dẫn Liệt Phong về phía Bạt Hồ.
 
Bạt Hồ ỏ phía trước Hạ Ngôn giống như chó nhà có tang.
 
- Tiểu tử! Kỳ thật giết ngươi hay không, với ta mà nói, chỉ là một ý niệm trong đầu. Ta có thể giết ngươi, cũng có thể không giết ngươi. Nếu ngươi nói cho ta biết vừa rồi ngươi dùng chính là loại thần thông nào, ta liền không giết ngươi, như thế nào?
 
Liệt Phong quả thật rất ngạc nhiên, Hạ Ngôn rốt cuộc dùng bí pháp thần thông gì, không ngờ cũng có hiệu lực với mình.
 
Hạ Ngôn Phi hành với tốc độ cao nhất, quả thật trực tiếp còn muốn nhanh hơn Bạt Hồ. Dưới hạn chế của Liệt Phong, tốc độ của tất cả người tu luyện đều rơi xuống trình độ rất thấp. Mà ngay cả Bạt Hồ và Phương Viên lúc này đều chậm như ốc sên.
 
Mà Hạ Ngôn cũng bắt đầu không ngừng tới gần Bạt Hồ. Bạt Hồ cảm giác được phía sau có chút dị thường, ghé mắt nhìn, lập tức tâm thần run lên, đôi mắt nhìn trừng ra, toàn thân đều kịch liệt chấn động. Hắn nhìn thấy Hạ Ngôn không ngờ cùng với người tu luyện Thiên Thần Liệt Phong đáng ghét kia cùng nhau xông giết về phía mình.
 
- Tăng tốc cho ta! Tăng tốc! Tăng tốc!
 
Bạt Hồ gần như cũng dùng ra, linh lực trong cơ thể cũng bị thúc dục đến cực hạn, toàn thân đều toát ra từng luồng sương khói màu trắng, nhưng dù vậy vẫn không có tác dụng gì. Hạ Ngôn cùng với sát thần Liệt Phong, khoảng cách vẫn càng ngày càng gần.
 
Điều này hoàn toàn bất đồng khi thu hỗn độn lực, mới vừa rồi mặc dù không thể thu hỗn độn lực, nhưng vẫn có thể không vội cũng không chậm, không cần vội xao động. Mà hiện tại, sinh mệnh cũng gặp uy hiếp trí mạng nha!
 
- Đáng ghét! Hạ Ngôn! Tên hỗn đản ngươi.!
 
Bạt Hồ tức giận giơ chân lên, lúc này đã không cần thân phận trực tiếp chửi ầm lên.
 
Mà Hạ Ngôn lúc này làm sao còn lo hắn nhục mạ mình, đang toàn lực thúc dục linh lực trong Cơ thể Phi hành. Cho dù mình thật sự trốn không thoát cũng phải kéo theo Bạt Hồ này.
 
- Hả? Những tiểu tử này vẫn thực sự liều mạng nha! Không ngờ chạy đi xa như vậy! Như vậy.
 
Liệt Phong đám người tu luyện chạy về bốn phương tám hướng, khóe miệng nhếch lên, hào quang hung dữ hiện lên trong mắt
 
Chợt Thiền Thần Liệt Phong đánh ra một chưởng. Sau khi thi triển một chưởng này với năng lượng mạnh mẽ, nháy mắt hóa thành mấy luồng khí lãng, đám người Phương Viên dùng tốc độ Phi hành nhanh nhất, toàn bộ bị bao vào trong, bao gồm bảy tên thù hạ của Bạt Hồ, còn có đám người tu luyện Doãn Tú, toàn bộ đều bị một luồng năng lượng nhanh chóng truy kích.
 
- Không tốt! Doãn Tú! Các ngươi cẩn thận, Thiên Thần Liệt Phong kia bắt đầu công kích chúng ta!
 
Phương Viên cảm ứng lực lượng cường đại ngang nhiên đuổi tới phía sau, lập tức cao giọng la lên một tiếng, đó là xoay người lại, thúc dục linh lực trong cơ thể, đồng thời vận chuyển thần thông, thần khí công kích gào thét chém ra ngoài.
 
Doãn Tú cùng với bốn người tu luyện cũng nhanh chóng xoay người, toàn lực xuất thủ đón mấy luồng năng lượng quét tới. Năm người hợp lực, cứng rắn ngăn cản từng luồng năng lượng to lớn.
 
Ầm Ầm!
 
Liên tiếp mấy tiếng động tĩnh thật lớn, đám người Phương Viên đều liên tục phun ra mấy ngụm máu đỏ sẫm, linh lực trong cơ thể gần như hoàn toàn không thể ngưng tụ.
 
Bốn người Tôn Nguyên lại không thể ổn định thân hình, thân thể rơi xuống phía dưới vài trăm thước, lúc này mới một lần nữa ổn định. Nếu. không phải Phương Viên và bọn chúng cùng nhau ngăn cản, một kích này chỉ sợ trực tiếp hoàn toàn đánh chết bọn họ. Thực lực Phương Viên quả thực mạnh hơn bọn hắn nhiều lắm, có Phương Viên chia sẻ một phần lực công kích của Liệt Phong, cho nên bọn họ mới có thể chỉ bị trọng thương, cũng không có bị đánh chết tại chỗ.
 
Mấy người tu luyện vội ăn mấy viên Lục Nguyên Đan, mặt như tờ giấy trắng, miệng mở to thờ hào hển, đồng thời ánh mắt gắt gao nhìn về phía người tu luyện Thiên Thần Liệt Phong.
 
Mà đám người Vương Đức Sơn cũng không có người tu luyện mạnh hơn chia sẽ công kích với bọn chúng. Bảy người bọn họ đều là cảnh giới Linh Hoàng cấp chín sơ kỳ, căn bản không thể ngăn cản lực lượng cường đại như thế sau khi bị chấn động, một đám không còn kịp dùng Nguyên Đan, kinh mạch toàn bộ bị chấn nát, kêu thảm một tiếng, từ không trung trực tiếp rơi xuống, sinh cơ theo đó dần dần trôi đi.
 
-Ha ha ha!
 
Một chưởng của Liệt Phong đánh chết mấy người tu luyện cảnh giới Linh Hoàng, lập tức thân ảnh dừng lại, đứng trên không trung cười điên dại vài tiếng, lộ ra bộ dáng còn chưa tận hứng.
 
- Phương Viên tiên sinh! Hiện tại làm sao bây giờ? Tiếp theo tên hỗn đản kia công kích chúng ta, chúng ta khăng đĩnh không thể ngăn!
 
Doãn Tú hít mấy hơi thật sâu, áp chế linh lực trong cơ thể nhìn Phương Viên hỏi.
 
- Phương Viên tiên sinh! Ngươi vẫn nên đi trước thôi! Nếu ngươi còn bận tâm chúng ta. Có thể chúng ta cuối cùng một người cũng không thoát được! Hạ Ngôn dẫn tên hỗn đản kia tới bên Bạt Hồ, hiện tại ngươi còn cơ hội chạy trốn!
 
Tôn Nguyên gấp giọng nói với Phương Viên.
 
Hắn nói đúng, nếu Phương Viên lo cho bọn họ thì Phương Viên cũng căn bản không thoát được. Nếu Phương Viên liều mạng chạy trốn một mình thì còn có một chút hy vọng đào thoát.
 
Lúc này trong mắt cũng Phương Viên có một mảnh đỏ sẵm, thở đốc không ngừng kịch liệt.
 
-Đáng ghét!
 
Giọng nói trầm thấp của Phương Viên.
 
- Lúc này tiến vào Không gian Hỗn Độn, không ngờ đụng tới người tu luyện cảnh giới Thiên Thần!
 
Nhưng vào lúc này, trong không gian đột nhiên phát ra một động tĩnh nhỏ bé quỷ dị. Âm thanh này tràm ra trong toàn bộ không gian, cũng không phải một điềm sinh ra.
 
Nghe âm thanh này đám người tu luyện Phương Viên biến đổi thần sắc
 
- Đây là. Không tốt! là Hỗn Độn Phong Bạo!
 
Phương Viên còn kinh hoảng hơn so với trước đây, lập tức kinh hô lên:
 
- Mọi người nhanh tránh đi, là Hỗn Độn Phong Bạo! Nhanh nhanh nhanh.
 
Phương Viên liên tục thúc giục mọi người. Những người khác căn bản không cần hắn thúc giục, lúc này cho dù thân thể kinh mạch vận chuyển linh lực đau đớn vô cùng, căn bản cũng đành phải vậy. Tử vong ở trước mặt, tiềm lực của người được kích phát ra, sau khi bị thương nặng, tốc độ đám người Phương Viên lại không giảm bớt.
 
Sau khi tiếng vang lạ xuất hiện trong không gian, vốn lực lượng không gian pháp tắc áp bách mọi người, biến mất vô ảnh vô tung, cho nên tất cảmọi người có thể có tốc độ Phi hành cao nhất.
 
- Cái gì?
 
Người tu luyện Thiên Thần Liệt Phong phàn ứng với tốc độ nhanh hơn, hắn lập tức hiểu được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lấy hắn làm trung tâm không gian, từng đám bụi màu xám bao quanh, không ngừng khuếch tán, tốc độ cực nhanh. Trong đám bụi kia, khí tức hủy diệt, từ trong đó đập vào mặt, liền giống như tận thế đến, vạn vật đều phải bị thiêu đốt
 
- Dĩ nhiên là Hỗn Độn Phong Bạo! Đáng ghét! Ta như thế nào gặp phải Hỗn Độn Phong Bạo chứ?
 
Lúc này Liệt Phong vừa chuyền tâm niệm, liền muốn thuấn di ra ngoài. Nhưng đám bụi màu xám kia đã bao lấy, hắn vận chuyển thuấn di không ngờ không thể thành công, sau khi bị đám bụi đụng tới, thân thể của hắn, bị mạnh mẽ bao vây ở trong một mảnh không gian.
 
- A!
 
Liệt Phong chợt quát một tiếng, linh lực toàn thân đều thúc dục lên, một quyền đánh chung quanh! Năng lượng rít gào, phảng phất long trời lở đất
 
Nhưng mặc dù hắn toàn lực công kích đám bụi màu xám kia Đám bụi màu xám của Hỗn Độn Phong Bạo phát tán ra khí tức hủy diệt, cũng không chút dao động, vẫn đang tiếp tục xâm nhập vào trong thân thể hắn.
 
Hạ Ngôn cũng nhìn thấy đám bụi màu xám dần dần truy tới phía sau. Tuy rằng không biết đó rốt cuộc là vật gì nhưng cảm nhận khí tức hủy diệt phát tán ra trên đó, cũng chấn động trong lòng. Hơn nữa, hắn rò ràng biết người tu luyện Thiên Thần Liệt Phong ở phía sau hẳn, bị đám bụi màu xám trực tiếp kéo vào. Cảnh giới Thiên Thần cũng không thể ngăn cản, người tu luyện có cảnh giới Linh Hoàng như hắn như thế nào có thể chống đỡ được chứ!
 
Lúc này, Hạ Ngôn làm sao còn không biết sự lợi hại của những đám bụi màu xám, lập tức hóa thành một luồng lưu quang, hướng về phía trước rất nhanh chạy thoát.
 
"Hả? Đó là. Hỗn Độn Phong Bạo!"
 
Bạt Hồ ở phía trước Hạ Ngôn, chuyền ánh mắt, nhìn thấy Hỗn Độn Phong Bạo ăn mòn Liệt Phong. Đầu tiên là hoảng hốt, rồi sau đó lộ ra ánh mắt âm lạnh. Đôi mắt nhìn về phía áo trắng Hạ Ngôn đang nhanh chóng xông về phía mình.
 
-Ha ha
 
Hạ Ngôn nhìn thấy biểu tình của Bạt Hồ, trong lòng lập tức quát to một tiếng:
 
- Không tốt! Bạt Hồ này không có ý tốt!
 
- Hạ Ngôn! Ngươi đi chết cho ta!
 
Một chưởng của Bạt Hổ mang theo lực công kích mấy triệu độ, trực tiếp bổ về phía Hạ Ngôn. Mày Hạ Ngôn đột nhiên nhăn lại, nắm tay toàn lực đánh ra. Lực lượng hai người nháy mắt va chạm cùng nhau. Linh lực to lớn nhanh chóng khuếch tán ra trong không gian. Thành lũy của Không gian Hỗn Độn, đều chấn động kịch liệt một hồi.
 
Ầm
 
Lực lượng của Bạt Hồ này, quả thật so với Hạ Ngôn, còn mạnh hơn không ít. Sau khi lực lượng hai người va chạm, Hạ Ngôn cảm giác được một luồng lực lượng to lớn. từ không gian áp bách đến hắn. Tuy rằng Hạ Ngôn kiệt lực muốn bay tiếp về phía trước, nhưng lực lượng to lớn ngang nhiên mà đến kia cũng ép thân mình trở về. Ngắn ngủn một cái chớp mắt, thân thể Hạ Ngôn đồng dạng cũng bị quét về phía sau rồi bị những đám bụi màu xám của Hỗn Độn Phong Bạo bao phủ trọn vẹn.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.