Trên Nam Chung Sơn dầy đặc mỏ quặng, trong những quặng mỏ này đều lúc nhúc bóng người, tiếng gõ đục từ trong những quặng mỏ tối đen như mực đó vang lên dầy đặc. Ở trên ngọn núi này có một hộ vệ Khưu gia tay cầm binh khí sắc bén, vẻ mặt lãnh khốc, nghiêm mật phong tỏa cả tòa Nam Chung Sơn.
Những người làm phu khuân vác ở khu mỏ phần lớn đều là nô lệ của Khưu gia, còn có một bộ phận là thợ mỏ Khưu gia thuê từ trong mấy thành thị tới. Những người này vì được trả thù lao cao hơn mà gần như mất đi tự do của mình. Khưu gia không có khả năng để mặc cho bọn họ tùy ý ra vào Nam Chung Sơn.
- Đại ca! Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng huynh vẫn còn oán hận chúng ta hay sao?
Ở một nơi bí ẩn, một nam tử mặc một trang phục cũ nát, sắc mặt tang thương thấp giọng nói với một trung niên nam tử vẻ mặt không chút thay đổi khác. Trung niên nam tử kia lại bị nhốt ở trong một chiếc lồng được làm bằng hắc thiết, trên người có hai sợi dây xích nhìn thấy mà giật mình, xuyên qua toàn bộ xương bả vai.
- Ôi! Lúc trước là phụ thân làm không đúng. Nhưng những năm gần đây người cũng luôn tự trách bản thân mình, mỗi lần nghĩ tới chuyện này người đều hối hận đến mức muốn cắn nát đầu lưỡi mình.
Nam tử kia tiếp tục nói, trong tay hắn đang cầm một chén cháo loãng và một chiếc thìa đen tuyền.
- Đại ca, chuyện quá khứ huynh hãy bỏ qua đi. Chúng ta ở trong này không có ngày tháng, cũng không biết ngày nào sẽ chết ở nơi này, ngay cả thi cốt cũng không có người thu cất.
Hai mắt nam tử trở nên ửng đỏ, thân hình run lên nhè nhẹ.
- Nhanh rời đi một chút, đừng lề mề nữa
Lúc này từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, hiển nhiên là thúc dục nam tử đang nói chuyện với trung niên nam tử kia rời khỏi động có lồng giam này.
- Biết rồi, ta lập tức đi ngay.
Nam tử cuống quít lên tiếng trả lời, rồi sau đó lại nhìn về phía người trong lồng giam, da mặt run run nói:
- Đại ca! Đệ đi trước. Ngày mai đệ lại đưa cháo cùng bánh mì đến cho huynh.
Nói xong, nam tử nâng cái thân hình mỏi mệt lên, đi về phía ngoài động.
Hắn lại không chú ý tới, trung niên nam tử trong lồng giam vốn mặt vẫn không chút thay đổi, trong ánh mắt lúc này lại toát ra một tia thần sắc phức tạp, trước ngực cũng phập phồng kịch liệt hơn lúc vừa rồi.
Nam tử trong lồng giam chính là Mai Lạc Thiên, con trai của Thánh Hoàng Mai gia. Trong thời gian gần hai mươi năm nay hắn vẫn bị nhốt ở chỗ này. Hai đường kinh mạch quan trọng nhất của hắn là Thông thần và Linh Khiếu đã sớm bị đánh nát, linh lực toàn thân hiện tại mất hết. Mà người đưa cơm cho hắn vừa rồi thì lại là con trai của Mai Luân. Là đường đệ của Mai Lạc Thiên, tên là Mai Triển Tường. Khi Mai gia phát sinh kịch biến, Mai Triển Tường bất quá mới chỉ hơn mười tuổi.
Mai Triển Tường ra khỏi sơn động nhốt Mai Lạc Thiên, chậm rãi đi trở lại một cái sơn động khác, hai tay ôm bụng của mình, lảo đảo bước đi một cách nặng nề.
- Triển Tường!
Mai Triển Tường vừa mới trở lại sơn động này, từ bên trong truyền ra một tiếng gọi. Trong sơn động một mảnh bừa bộn, ít nhất có mấy chục người tập trung ở nơi này. Mấy chục người này hầu như toàn bộ đều là người Mai gia bị nô dịch, cũng là trực hệ nhất mạch nhà Mai Luân, sắc trời lúc này đã sẩm tối, bọn họ đều vừa mới từ trong mỏ quặng quay về.
Cực khổ từ sáng đến tối, mỗi người mới có thể được phân cho một chén cơm. Mai Triển Tường vừa mới lấy phần cơm của mình đưa tới cho Mai Lạc Thiên. Mai Lạc Thiên bị giam lỏng tại trong núi đó. Khưu gia cũng không cung cấp đồ ăn cho Mai Lạc Thiên. Nếu không phải mấy năm nay Mai Triển Tường ngày nào cũng đưa cơm tới, Mai Lạc Thiên đã sớm biến thành một nắm đất rồi.
- Phụ thân!
Mai Triển Tường nghe được tiếng gọi liền lên tiếng.
- Đưa cơm chưa?
Chòm râu của Mai Luân đã sớm biến thành hoa râm, sắc mặt già nua đến đáng sợ. Linh lực của hắn quả thật bị giam cầm, thân thể không có linh lực chống đỡ cho nên có vẻ vô cùng già yếu, gầy đến mức gân cốt trơ hết ra.
- Vâng, đã đưa rồi.
Mai Triền Tường gật gật đầu, lúc này đã đi vào trong động ngồi xuống bên cạnh Mai Luân.
- ừ, cha ăn no rồi, còn lại con ăn đi!
Mai Luân cầm một chén cháo loãng còn một nửa đưa đến trước người Mai Triển Tường, rồi sau đó ngửa thân thể tựa ra phía sau, nhắm hai mắt lại.
- Được!
Mai Triển Tường lập tức húp ngấu nghiến.
- Phụ thân! Cả đời này của chúng ta cũng không thể đi ra ngoài sao? Phải chết ở nơi này sao?
Lúc này, một nữ tử ít tuổi hơn Mai Triển Tường một chút khàn giọng hỏi.
- Ôi.
Mai Luân thở dài một tiếng, hắn cũng không có mở mắt ra, cũng không có trả lời.
Mai Triển Tường nâng ánh mắt nhìn lên nữ tử trẻ tuổi vừa nói một chút, sau đó lại hạ mi mắt xuống, hắn đã không còn thừa khí lực để nói chuyện nữa. Mỗi ngày từ trong quặng mỏ đi ra, khí lực toàn thân đều đã tiêu hao hết. Khưu gia vì phòng ngừa những người bọn họ chạy trốn, cho nên đã phong bế linh lực trong cơ thể tất cả bọn họ. Hiện tại bọn họ cũng không khác gì so với người thường.
- Thiếu chủ! Hiện tại chúng ta làm thế nào?
Ở trong không trung, Mai Tam thấy Hạ Ngôn vẫn không có động tác gì, liền nghi hoặc hỏi một câu. Hắn nghĩ rằng Hạ Ngôn đang suy nghĩ đối sách, thực ra Hạ Ngôn đang dò xét thực lực những nhân viên phía dưới.
- Đi xuống, giết!
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng như ngọn đuốc, nhìn dãy núi mông lung phía dưới, từ trong miệng vang lên ba chữ, vẻ mặt lạnh lùng. Một cỗ sát khí lập tức từ trên người Hạ Ngôn lan tỏa ra ngoài. Sát khí cường đại nhanh chóng bao phủ toàn bộ dãy núi này.
- Thiếu chủ!
Mai Tam hoảng sợ gọi tên Hạ Ngôn, ngay cả hắn cũng có thể dễ dàng cảm nhận được cỗ sát ý mãnh liệt giống như đao phong này, sát ý thật đáng sợ.
"Vù"
Hạ Ngôn dĩ nhiên hạ xuống phía dưới, Mai Tam cũng vội vàng đuổi theo. Hai đạo nhân ảnh giống như lưu tinh rơi vào trong núi.
- ồ?
- Mau nhìn! Có cường giả Linh tông đến!
Mấy tên hộ vệ Khưu gia vừa lúc nhìn thấy hai người Hạ Ngôn và Mai Tam từ trên không trung hạ xuống. Lập tức bọn họ liền cảm nhận được toàn thân lạnh toát. Hàn ý này đúng là do sát ý của Hạ Ngôn biến thành. Cường giả có thể phi hành đương nhiên là cường giả Linh Tông. Điểm này rất dễ dàng nhận định.
- Là trưởng lão đại nhân của gia tộc phải không?
Một gã hộ vệ nhướng mày, nhìn chằm chằm hai người vừa hạ xuống, suy nghĩ nói:
- Không đúng! Các trưởng lão nếu lên núi không phải đều báo cho chúng ta biết trước sao? Hôm nay chúng ta cũng không thu được tin tức gì mà, chẳng lẽ không phải người Khưu gia chúng ta?
- Người nào? Không được phép lại dám tự tiện tiến vào Nam Chung Sơn?
Một hộ vệ khác thân hình run rẩy một chút nói:
- Thế nào mà nhiệt độ giống như giảm xuống rất nhiều vậy? Ta có chút lành lạnh.
- Ta cũng vậy.
"Vèo vèo"
Từ trong một đại viện trên Nam Chung Sơn nhanh chóng lao ra mấy bóng người mập mờ. Hạ Ngôn không che dấu hơi thở của mình một chút nào, những cường giả Linh Tông của Khưu gia tự nhiên có thể cảm ứng được. Cho nên bọn họ rất nhanh từ trong phòng nghỉ ngơi lao tới ngăn đón hai người Hạ Ngôn và Mai Tam.
" Thiếu chủ thật sự là cường hãn!"
Mai Tam thầm nghĩ trong lòng:
" Không ngờ quang minh chính đại giết tới cửa như vậy, thực ra nếu âm thầm đánh lén sợ rằng có thể giết nhiều người Khưu gia hơn một chút"
Mai Tam có chút tiếc hận trong lòng. Giết tới cửa như vậy, hiện tại cơ hội tiếp cận rồi cứu người ra lại càng nhỏ. Hơn nữa, làm như vậy sợ rằng cũng không thể giết chết mấy người đối phương nữa. Dù sao nhân số đối phương rất nhiều. Lúc này, Mai Tam cũng cảm giác được mấy đạo hơi thở cường đại hơn so với mình đang nhanh chóng tới gần.
"Thiếu chủ mặc dù thực lực cường đại, nhưng nhân số đối phương lại quá đông. Mai Tam ta nên vì thiếu chủ mà ngăn kiếm!"
Ánh mắt Mai Tam trở nên kiên nghị.
- Người nào? Dám cả gan xâm nhập Nam Chung Sơn.
Một tiếng hét lớn như sấm rền, vang vọng không dứt ở trong núi.
- Người tới khẩn trương rời đi, nếu không giết không tha!
Một thanh âm khác lập tức vang lên. Những trưởng lão Khưu gia này cũng cảm giác được thực lực người mới tới rất mạnh mẽ, cho nên muốn khuyên người này rời đi. Cũng không có lựa chọn lập tức động thù.
- Ha ha! Không phải các ngươi thiết lập bẫy rập ở trên núi chuyên môn đuổi giết người Mai gia sao? Hiện tại người Mai gia đến rồi.
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lùng vang lên. Tuy nhiên, thanh âm mặc dù đạm mạc nhưng lại truyền khắp toàn bộ dãy núi. Bất cứ ngõ ngách nào cũng có thể nghe được thanh âm của Hạ Ngôn.
- Cái gì?
- Thực lực thật mạnh.
Mấy vị trưởng lão Khưu gia lao ra ngoài đều chấn động, tốc độ tự nhiên chậm lại mấy phần, ánh mắt phức tạp liếc nhìn lẫn nhau.
- Sao? Người Mai gia?
- Lại có người Mai gia đến đây!
- Ôi! Thật sự ngu ngốc mà, biết rõ là bẫy rập mà vẫn còn muốn tiến vào, vậy không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Một số phu khuân vác trong núi đều đang thấp giọng nghị luận. Hiển nhiên bọn họ đối với chuyện Mai gia cũng có một chút hiểu biết. Dù sao, trên ngọn núi này có mấy chục con cháu Mai gia. Hơn nữa, sự kiện con cháu Mai gia lên núi chỉ sợ cũng đã phát sinh nhiều lần.
- Phụ thân! Lại có người Mai gia đến cứu chúng ta
Trong một cái huyệt động, Mai Triển Tường trợn mắt, khẩn trương nói với Mai Luân.
- ừ, ta nghe thấy rồi.
Trong đôi mắt của Mai Luân cũng xuất hiện một tia thần thái hưng phấn, tuy nhiên chợt lại trở nên ảm đạm, lắc đầu nói:
- Cứu không nổi chúng ta. Thế lực Khưu gia quá lớn, tới cứu chúng ta khác nào chịu chết. Triển Tường! Những năm gần đây cũng đã có năm lần có người Mai gia đến nghĩ cách cứu chúng ta rồi phải không?
Mai Triển Tường suy nghĩ một chút rồi ảm đạm đáp:
- Phải. Chỉ tiếc cho con cháu Mai gia chúng ta, bọn họ đáng lẽ không nên tới cứu chúng ta.
Mai Triển Tường lắc đầu thầm than.
- Đúng vậy!
Ánh mắt Mai Luân nhìn ra ngoài huyệt động:
- Triển Tường! Con đi ra ngoài xem. Ta sẽ không đi ra ngoài nữa, ta không muốn nhìn thấy con cháu Mai gia bị tàn sát. Nghe thanh âm nói chuyện dường như cách huyệt động này cũng không xa.
Mai Luân lại nhắm mắt lại, thực ra vị trí của Hạ Ngôn cách bọn họ rất xa. Mai Luân có thể nghe được rõ ràng thanh âm của Hạ Ngôn, cho nên mới nghĩ rằng Hạ Ngôn cách phía ngoài huyệt động cũng không xa
- Vâng, phụ thân! Ta sẽ cố gắng để cho bọn họ rời đi.
Mai Triển Tường đứng lên, cố gắng tăng tốc độ của mình lên, đi ra phía ngoài huyệt động.
- Phụ thân! Có người.có người tới cứu chúngta đó.
Nữ tử trẻ tuổi thương cảm khóc hu hu, nhìn Mai Luân thút thít nói:
- Có lẽ.có lẽ bọn họ có thể cứu chúng ta ra. Phụ thân! Con.con thật sự muốn rời khỏi nơi này.
Nói xong lời này, nữ tử đã khóc không thành tiếng nữa.
Mai Luân khoát tay áo, ý bảo con gái mình không cần nói thêm gì nữa. Người con gái này của hắn còn chưa đến hai mươi lăm tuổi. Mai Luân đương nhiên cũng muốn thoát khỏi Nam Chung Sơn này. Nhưng, nguyện vọng xa xỉ này căn bản không có khả năng thực hiện. Mai Luân cũng vô cùng thống hận bản thân mình đã làm ra quyết định trước kia. Ngày đó nếu không phải vì tự bảo vệ mình mà làm ra lựa chọn như vậy, có lẽ cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh này. Mặc dù Mai gia không địch lại Khưu gia, ít nhất còn có thể oanh oanh liệt liệt chết trận, cũng không phải sống giống như hiện tại, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]