Thấy thần sắc Hạ Ngôn không cho là đúng, Vô Sở Bất Tri càng lộ vẻ lo âu, khẩn cấp cau mày lại. Hạ Ngôn nhận ra từ trong mắt hắn lo âu cũng không phải giả bộ.
- Tiên sinh! Ngài có biết vì sao Khưu gia vẫn không có xử tử Mai Lạc Thiên mà chỉ nhốt ở trên Nam Chung Sơn không?
Thanh âm trầm thấp của Vô Sở Bất Tri vang lên, mang theo một tia giận dữ không khó phát hiện.
-cVì sao?
Hạ Ngôn hơi nghi hoặc hỏi.
- Hừ! Khưu gia năm đó đuổi giết con cháu nhất mạch của Thánh Hoàng Mai gia, tuy rằng bọn họ gần như phái ra toàn bộ lực lượng nhưng muốn giết sạch con cháu Mai gia nào có dễ làm như nói?
Vô Sở Bất Tri cười lạnh nói.
- Bọn họ chỉ có thể cố gắng đánh chết lực lượng con cháu trực hệ của Mai gia, nhưng con cháu dòng thứ cũng chạy trốn được không ít.
Hạ Ngôn nghe vậy gật gật đầu.
Quả thật con cháu Mai gia tuy rằng không tính quá nhiều, nhưng đã hưng thịnh từ hơn một trăm năm trước, con cháu trực hệ cộng với con cháu dòng thứ tất nhiên cũng không ít. Hơn nữa, có Thành Hoàng tồn tại trong hơn một trăm năm này, thực lực con cháu Mai gia tất nhiên tăng lên phi thường nhanh. Sợ rằng trong đó cũng không ít cường giả Linh Tông.
Giống như Hạ gia hiện tại vậy, tuy rằng số lượng con cháu gia tộc kém hơn so với những gia tộc Thánh thành như Thường gia chẳng hạn. Nhưng sau hơn mười năm nữa, thực lực một đám con cháu tinh anh của gia tộc sợ rằng cũng sẽ không kém hơn mấy gia tộc ở Thánh thành kia. Bởi vì Hạ Ngôn tồn tại, Hạ gia có thể được cung cấp đầy đủ bí điển võ kỹ cường đại cùng các loại đan dược cho con cháu trong gia tộc tu luyện.
Tình cảnh Mai gia cũng có thể như thế, cho nên Khưu gia nếu muốn hoàn toàn diệt sạch Mai gia vậy rất khó.
- Thủ đoạn đó của Khưu gia quả thực quá ngoan độc!
Vô Sở Bất Tri thở ra một hơi.
- Vì muốn giết chết toàn bộ con cháu Mai gia còn sống, bọn chúng liền nhốt Mai Lạc Thiên ở Nam Chung Sơn mục đích chính là thu hút những con cháu Mai gia may mắn còn sống sót đi tới Nam Chung Sơn nghĩ cách cứu Mai Lạc Thiên, sau đó nhân cơ hội giết chết những con cháu Mai gia này. Gần hai mươi năm thời gian trôi qua, con cháu Mai gia càng ngày càng ít. Hiện tại gần như hoàn toàn biến mất trên Đại Lục Ám Dạ.
Vô Sở Bất Tri cảm xúc bình tĩnh lại một chút.
Hạ Ngôn thực sự cảm thấy có chút kỳ quái vì sao cảm xúc của Vô Sở Bất Tri lại dao động mạnh như thế? Dường như mang theo một cỗ hận ý đối với Khưu gia vậy. Mà hắn mỗi lần nhắc đến Mai gia, tuy rằng bên trong ngôn ngữ không có sơ hở gì nhưng ánh mắt hắn lại giống như có cảm tình rất đậm. Người bình thường có lẽ nhìn không ra, nhưng Hạ Ngôn lại có thể nhìn ra được.
"Chẳng lẽ Vô Sở Bất Tri này có quan hệ gì đó với Mai gia?"
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Không bằng ta báo cho hắn biết thân phận của ta xem hắn có tỏ vẻ gì không. Dù sao với thực lực hiện tại của ta cũng không sợ bất cứ người nào biết thân phận, về tin tức hai gia tộc cũng đều đã tìm được rồi ta cũng không cần phải giấu diếm thân phận mình nữa."
Hạ Ngôn xoay chuyển ý nghĩ, liền lên tiếng nói:
- Vô Sở Bất Tri! Ngươi có biết trong Mai gia có một người tên là Mai Linh không?
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn Vô Sở Bất Tri, quả nhiên, Vô Sở Bất Tri lộ ra một tia kinh ngạc.
- Mai Linh?
Vô Sở Bất Tri thấp giọng lập lại một lần.
- Đúng vậy! Ngươi đối với người Mai gia dường như đều rất quen thuộc, chẳng lẽ ngươi không biết Mai Linh?
Hạ Ngôn lạnh nhạt nói.
- Mai Linh con gái duy nhất của Thánh Hoàng Mai gia. Ta nghe nói năm đó Mai Linh được một đám hộ vệ tinh anh bảo vệ chạy trốn vào Tội Ác Sâm Lâm, sau đó hình như bị một lượng lớn cao thủ do Khưu gia phái ra tiếp tục đuổi giết, cuối cùng chết ở trong Tội Ác Sâm Lâm, không còn xuất hiện nữa.
Vô Sở Bất Tri chậm rãi nói, ánh mắt gắt dao dừng ở trên người Hạ Ngôn. Vô Sở Bất Tri lúc này cũng đã có thể xác định Hạ Ngôn không phải người Khưu gia phái tới.
- Tiên sinh! Chẳng lẽ ngài và Mai Linh.
Vô Sở Bất Tri trầm ngâm đoán:
- Mai Linh chẳng lẽ còn sống sao? Ngài là đệ tử của Mai Linh phải không?
Vô Sở Bất Tri có vẻ có chút kích động, thân hình cũng hơi run rẩy.
- Không!
Hạ Ngôn lắc đầu.
Chứng kiến Hạ Ngôn phủ nhận, Vô Sở Bất Tri rõ ràng có chút thất vọng. Những tình tiết này Hạ Ngôn đều nhìn ở trong mắt. Từ những dấu hiệu này mà nói, Vô Sở Bất Tri khẳng định là người có quan hệ với Mai gia.
Hạ Ngôn lại nói tiếp:
- Thực ra Mai Linh là mẫu thân của ta!
"Hô"
Sau khi Hạ Ngôn nói ra những lời này, ánh mắt Vô Sở Bất Tri lập tức trợn tròn. Hơn nữa, toàn thân cũng trở nên căng thẳng, giống như một dây cung được buông ra vậy, mạnh mẽ thở ra một hơi. Phải biết rằng, con cháu trực hệ của Thánh Hoàng Mai gia nhất mạch hiện tại cũng chỉ có một mình Mai Lạc Thiên còn sống. Những người khác toàn bộ đều đã chết. Mà hiện tại không ngờ toát ra một người có thể nói là hậu đại trực hệ của Thánh Hoàng Mai gia nhất mạch.
- Lời này là thật sao?
Vô Sở Bất Tri hít thở mấy hơi thật sâu, ổn định tâm thần lại mới lên tiếng hỏi.
- Ta có cần phải nói dối không? Tuy nhiên, mẫu thân của ta đã qua đời từ mười năm trước. Trước đó bà ở trong Tội Ác Sâm Lâm tuy rằng không bị Khưu gia giết chết, nhưng lại bị trọng thương.
Trong đầu Hạ Ngôn lại hiện lên hình dáng mẫu thân lúc sinh tiền.
Hạ Ngôn còn nhớ rõ, mẫu thân yêu cầu đối với mình có chút nghiêm khắc, mẫu thân cũng là một người vô cùng mạnh mẽ. Ở Hạ gia mẫu thân chưa bao giờ cầu xin bất cứ người nào, cho dù có khổ hơn nữa mẫu thân cũng chưa từng than vãn lời nào.
- Ngài.ngài là Thiếu chủ.
Vô Sở Bất Tri ánh mắt ửng đỏ, nghẹn ngào hô lên một câu.
"Phốc"
Sau đó Vô Sở Bất Tri liền trực tiếp quỳ xuống.
- Ừ? Người là?
Hạ Ngôn hơi giật minh. Tuy rằng Hạ Ngôn đoán được Vô Sở Bất Tri chắc chắn có quan hệ với Mai gia, nhưng cũng không nghĩ tới lại là dạng này.
- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới. Không nghĩ tới Vô Sở Bất Tri ta trước khi chết còn có thể gặp được con cháu Mai gia. Ha ha, trời cao có mắt mà.
Vô Sở Bất Tri cười ha ha, nước mắt cũng không thể ngăn cản mà trào ra ngoài.
- Thiếu chủ! Thực ra ta vốn là một hộ vệ của Mai gia, là hộ vệ đi theo bên người Mai Lạc Thiên thiếu gia. Ôi.
Vô Sở Bất Tri thở dài một tiếng, bắt đầu giảng thuật lại quan hệ giữa mình và Mai gia.
Hạ Ngôn nâng Vô Sở Bất Tri dậy, chăm chú lắng nghe hắn thuật lại hết thảy mọi chuyện trước kia. Thì ra Vô Sở Bất Tri là một gã hộ vệ của Mai gia. Những năm gần đây hắn vẫn đang âm thầm tìm kiếm người Mai gia. Nhưng qua nhiều năm như vậy hắn cũng không thể tìm được dù chỉ một người. Hắn phải giả dạng làm người kể chuyện, vốn gần như đã chán nản với việc này, dự định hoàn toàn buông bỏ. Nhưng cũng không ngờ lúc này Hạ Ngôn lại xuất hiện.
Thời gian gần hai mươi năm này hắn cũng từng nghe được tin tức về một số con cháu Mai gia đi tới Nam Chung Sơn cứu Mai Lạc Thiên, mỗi lần nghe được hắn đều vô cùng đau lòng, mình lại không thể ngăn cản. Bởi vì hắn không thế tìm được những người Mai gia đó trước khi họ lên núi.
- Ta biết rồi!
Hạ Ngôn gật đầu. Người hộ vệ này quả thật hết dạ trung thành.
- Lần này gặp được ngươi coi như chúng ta cũng có duyên, ừ, ngươi hiện tại đã là cảnh giới Linh Sư trung kỳ, ta liền giúp ngươi một phen, giúp thực lực của ngươi tăng lên tới Linh Tông.
Hạ Ngôn không thèm để ý nói.
- Cái gì? Linh Tông?
Vô Sở Bất Tri bị chấn kinh đến nỗi bất động tại chỗ, nghĩ tới có lẽ mình nghe sai rồi. Từ Linh Sư trung kỳ tăng lên tới cảnh giới Linh Tông? Điểu này sao có thể chứ? Phải biết rằng, chính mình từ mười tám năm trước đã là Linh Sư, trong mười tám năm này mình chưa từng chậm trễ việc tu luyện một ngày nào, cũng mới miễn cưỡng tu luyện đến cảnh giới Linh Sư trung kỳ. Mà Thiếu chủ lại nói trợ giúp mình tăng lên tới thực lực Linh Tông! Cho dù sử dụng rất nhiều đan dược trân quý, quá trình này sợ rằng cũng phải mất thời gian trăm năm. Hơn nữa, cho dù là hao phí thời gian trăm năm mà vị tất đã có thể thành công.
Linh Sư đến Đại Linh Sư hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng từ Đại Linh Sư đến Linh Tông cũng là một cửa khẩu vô cùng gian nan. Có bao nhiêu Đại Linh Sư đều bị dừng tại cửa khẩu này, chỉ có người tu luyện có thiên tư phi thường cao mới có thể đột phá cửa khẩu này, trở thành cường giả Linh Tông xưng bá một phương.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật đầu khẳng định đáp.
Tiếp theo, bàn tay Hạ Ngôn khẽ lật, một khỏa đan dược màu trắng liền xuất hiện trong lòng bàn tay Hạ Ngôn. Đan dược này chính là Nhất Nguyên Đan, là đan dược thần kỳ có thể khiến một người tu luyện Tiên Thiên trong thời gian ngắn ngủi một đêm tăng lên thành cường giả Linh Tông!
- Khỏa đan dược này tên là Nhất Nguyên Đan, sau khi ngươi dùng xong đợi đến ngày mai, ngươi đã là cường giả Linh Tông!
Hạ Ngôn cười đưa khỏa đan được qua.
Vô Sở Bất Tri cũng không có lập tức tiếp nhận đan dược, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khỏa Nhất Nguyên Đan màu trắng này.
- Nhất Nguyên Đan.
Vô Sở Bất Tri thì thào nhắc lại, nức nở nói:
- Nhất Nguyên Đan từ Chủ thế giới. Không nghĩ tới ta cũng có một ngày có thề nhìn thấy đan dược thần kỳ như thế. Đan dược trân quý như vậy ta không thể dùng một cách lãng phí được. Thiếu chủ! Ta không thể nhận khỏa Nhất Nguyên Đan này.
Vô Sở Bất Tri không ngờ cũng từng nghe nói về Nhất Nguyên Đan. Cũng phải, Vô Sở Bất Tri đi du lịch đại lục mười tám năm, thám thính được tin tức đặc biệt rất nhiều. Biết về những đồ vật từ Chủ thế giới cùng Nhất Nguyên Đan này cũng chẳng có gì lạ.
Tuy nhiên, cho dù hắn từng nghe nói qua nhưng sợ rằng cũng chưa bao giờ gặp qua. Không biết bao nhiêu cường giả Linh Tông cũng chưa bao giờ gặp qua Nhất Nguyên Đan, thậm chí còn chưa từng nghe nói tới. Loại đồ vật từ Chủ thế giới này bình thường đều là tồn tại trong truyền thuyết, người chân chính gặp được quả thực vô cùng ít!
- Cầm đi, đây là thứ ngươi đáng có.
Hạ Ngôn hơi thở trầm xuống.
- Thiếu chủ.
Vô Sở Bất Tri thấy sắc mặt Hạ Ngôn có chút không tốt, thần sắc cũng hơi bối rối. Cuối cùng hai tay vẫn còn run rây cẩn thận tiếp nhận Nhất Nguyên Đan.
- Nhất Nguyên Đan này đối với ta có tác dụng đã không còn quá lớn.
Hạ Ngôn nói thêm một câu, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía hán tử đứng phía sau Vô Sở Bất Tri kia, lông mày giật giật.
Quả thực trừ khi có một lượng lớn Nhất Nguyên Đan, nếu không số lượng quá ít cũng không có trợ giúp gì quá lớn đối với việc tu luyện của Hạ Ngôn. Nếu có mấy trăm Khỏa Nhất Nguyên Đan, Hạ Ngôn sau khi trực tiếp uống vào ngược lại có thể khiến cho thực lực bản thân tăng lên không ít.
- Thiếu chủ! Hắn là Phó Thanh, đã ở bên người ta hơn mười năm, sẽ không có vấn đề gì. Tính mạng của hắn cũng là ta cứu, cho dù hiện tại ta bảo hắn chết hắn cũng sẽ không nhíu mày.
Vô Sở Bất Tri thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Phó Thanh ở phía sau, vội nói. Hắn nghĩ rằng Hạ Ngôn đang lo lắng Phó Thanh tiết lộ bí mật hai người.
- Ha ha!
Hạ Ngôn cười cười.
Thực ra Hạ Ngôn cũng không thèm quan tâm, cho dù tiết lộ thì có thể thế nào chứ? Đích thân Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ đến đây Hạ Ngôn cũng sẽ không thèm để ý.
- Thiếu chủ! Hiện tại ngài tuyệt đối không thể đi lên Nam Chung Sơn. Nơi đó chính là một cái bẫy.
Vô Sở Bất Tri lại vội vàng nói, hắn quả thật lo lắng Hạ Ngôn sẽ đi Nam Chung Sơn cứu Mai Lạc Thiên, vậy chẳng khác nào chui đầu vào lưới, tuyệt đối là có đi không có về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]