Mặt tròi vừa lên, ánh sáng chiếu rọi, gió nhẹ thổi quanh.
- Trưởng lão đại nhân? Trưởng lão đại nhân?
Một tiếng nói vang lên ở bên ngoài một sân viện xinh đẹp.
Két!
Cửa phòng chính viện lập tức mở ra bóng người thoáng hiện. Một người trung niên mặc áo vàng khoảng bốn mươi lăm tuổi đi từ trong phòng ra hai mắt bắn ra tinh quang
- Chuyện gì!
Giọng nói lãnh ngạo truyền ra từ miệng hắn.
Một gã hộ vệ đứng ngoài cửa viện, thân thể run run, cúi thấp đầu, cố gắng làm cho lời nói của mình trở nên bình thường:
- Đường chủ đại nhân chờ ngài ở ngoài điện, nói là có việc muốn thương nghị với ngài, mời ngài tới xem!
Tên hộ vệ này tuy rằng cực lực làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, thế nhưng hắn vẫn không khỏi run run. Ở sâu trong nội tâm, hắn có một nỗi sợ hãi thật sâu với vị Trưởng lão này.
Vị trưởng lão Bích Thanh Đường này, chính là Tống Ngọc Giản. Ngay hai ngày trước, một gã hộ vệ ăn nói không cẩn thận làm Tống Ngọc Giản tức giận, liền bị Tống Ngọc Giản trực tiếp đánh chết. Tính cách Tống Ngọc Giản thật khó nắm bắt, trên mặt cả ngày khó thấy nụ cười, từ sau khi hắn vào ở sân viện này, đều không có hộ vệ nào dám tới gần trong vòng trăm thước.
Đông đảo hộ vệ dù là e sợ Vương Hóa Vũ, nhưng cũng không giống như Tống Ngọc Giản này. Tống Ngọc Giản nói giết người là giết, thật bình thường giống như ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-la-gioi/1390871/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.