Đi dọc theo đường phố trong thành Tử Diệp, một cảm giác quen thuộc khó hiểu xuất hiện trong lòng Hạ Ngôn. Chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua các khu phố, dần dần tiếp cận quảng trường trung tâm thành Tử Diệp.
Học Viện Tử Diệp là ở phía tây quảng trường trung tâm, mà tiểu viện của Hạ Ngôn cách Học Viện Tử Diệp một lộ trình chỉ có đi bộ thời gian một chén trà nhỏ.
Trên một con phố dài phía trước quảng trường, Hạ Ngôn xuống xe ngựa, một thân quần áo màu trắng, tay cầm Thần Hi kiếm, trên lưng mang một bọc hành lý bình thường, lẫn vào trong đám người đang quan sát phương hướng.
" Sau khi Tiểu Thanh nhìn thấy ta chắc là vui vẻ lắm đây. "
Hạ Ngôn nghĩ tới tình cảnh khi gặp lại Tiểu Thanh, khóe miệng xuất hiện một vẻ tươi cười, ánh mắt hơi nhíu lại, cất bước đi về phía tiểu viện của mình.
- Thổ Cẩu! Lại một ngày nữa trôi qua rồi, ngươi nói xem Hạ Ngôn ca có phải đang trên đường trở về rồi hay không?
Ở trong sân tiểu viện, Tiểu Thanh mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, đang ngồi xổm trên mặt đất. Thổ Cẩu thì ngồi ở phía trước nàng, ánh mắt xanh thẳm nheo lại nhìn Tiểu Thanh.
"Ngao"
Thổ Cẩu nhẹ giọng kêu một tiếng.
Trước người Tiểu Thanh, trên mặt đất vẫn còn dấu vết một bức tranh do nhánh cây vẽ nên. Sau khi Hạ Ngôn rời đi, cứ mỗi ngày Tiểu Thanh lại vẽ lên mặt đất một bức tranh. Hơn một trăm hình vẽ hình thành một vòng tròn lớn.
-Ôi!
Tiểu Thanh sâu kín thở dài một tiếng, chiếc eo thon nhỏ ưỡng thẳng dậy, nhìn bầu trời xa xa một chút, lại xoay người nhìn về phía phòng Hạ Ngôn.
- Thổ Cẩu! Đáng nhẽ ngươi nên đi theo Hạ Ngôn ca, mỗi ngày ở cùng ta ngươi cũng thấy nhàm chán phải không?
Tiểu Thanh lại nhìn về phía Thổ Cẩu.
Thổ Cẩu lắc lư cái đầu một cái, vốn hai mắt híp thành một đường bỗng nhiên mở ra, ánh mắt xanh sâu thẳm bắn ra hai đạo hào quang. Móng vuốt Thổ Cẩu cào cào trên mặt đất một chút, rồi sau đó lại vẫy vẫy cái đuôi.
Tiểu Thanh thấy những động tác của Thổ Cẩu, duyên dáng cười lắc đầu, lộ ra hàm răng trắng noãn, ngón tay khẽ vuốt xuống đầu nó:
- Ngươi thật thông minh, còn biết nói láo để gạt ta nữa. Thực ra ta rất hy vọng ngươi đi theo Hạ Ngôn ca, như vậy Hạ Ngôn ca cũng có thể có thêm một sự giúp đỡ. Người xấu rất nhiều, Hạ Ngôn ca ở bên ngoài sẽ gặp rất nhiều người xấu.
Tiểu Thanh cứ như vậy, từng câu từng câu nói chuyện cùng Thổ Cẩu.
-Ồ?
Đi qua một góc đường, ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thân thể cũng dừng lại một chút.
Tuy rằng còn tới hai trăm mét nữa, nhưng Hạ Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngoài cửa viện có hai người, thoạt nhìn dường như đang bảo hộ tiểu viện vậy.
Sau khi thoáng dừng lại, Hạ Ngôn liền nhanh chóng tiến về phía đó.
- Xin đứng lại!
Hai gã hắc y hộ vệ kia nhìn thấy Hạ Ngôn tới gần liền vội vàng quát lên.
- Các ngươi là ai?
Hạ Ngôn nhíu mày hỏi.
Hai gã hộ vệ nghe thấy hỏi vậy, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau. Khẩu khí của Hạ Ngôn dường như có quan hệ với chủ nhân tiểu viện này. Nếu không tại sao lại đi hỏi hai người bọn hắn là ai?
Tuy nhiên, hai hộ vệ này cũng chưa từng gặp Hạ Ngôn, sau khi lộ ra thần sắc kinh ngạc, bọn họ lập tức liền đề phòng Hạ Ngôn hơn, chăm chú nhìn vào Hạ Ngôn.
- Chúng ta là dong binh bảo hộ tiểu viện này, không cho phép bất cứ người nào tiếp cận tiểu viện.
Một gã hộ vệ nghiêm túc nói, thanh âm có chút khàn khàn, một tay của hắn đang đặt trên chuôi kiếm.
Hai người này là do Liễu Vân sau khi trở lại thành Tử Diệp biết được Tiểu Thanh từng một lần gặp phải nguy hiểm, liền cố ý thuê sáu gã dong binh thay phiên đến bảo hộ Tiêu Thanh. Tuy rằng hai gã dong binh có thể ngăn không được Trương Bảo, nhưng bọn hắn là người do đích thân Liễu Vân phái tới, Trương Bảo cho dù tra ra một ít manh mối, cuối cùng liên hệ đến Tiểu Thanh, bọn họ sau khi biết Liễu Vân phái người bảo hộ Tiểu Thanh cũng tất nhiên không dám làm bậy.
Dụng ý của Liễu Vân chỉ là uy hiếp Trương Bảo mà thôi.
Hai người này nhận được mệnh lệnh là phải bảo đảm không cho bất cứ người đi đường nào tiếp cận tiểu viện này.
"Ngao"
Một bóng dáng màu xám phảng phất giống như lưu tinh từ trong viện phóng ra ngoài, trực tiếp đánh về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn thấy bóng dáng màu xám này, biết là Thổ Cẩu. Khóe miệng tươi cười, thân thể hơi chớp động một cái, bước sang bên một bước, liền để cho Thổ Cẩu vọt qua.
Động tác của một người một chó nhanh đến cực điểm, hai gã hộ vệ kia chỉ nhìn thấy hai đạo tàn ánh chớp động một cái, đến khi nhìn lại, Thổ Cẩu đã tới phía sau người kia rồi.
"Ngao ô"
Thổ Cẩu hưng phấn ve vẩy cái đuôi, nhe răng trợn mắt lộ ra bộ dáng tươi cười, lại lần thứ hai lao về phía Hạ Ngôn.
Lần này Hạ Ngôn cũng không có tiếp tục tránh né nó nữa, mà một tay đưa lên bắt lấy Thổ Cẩu.
"Két" một tiếng.
Cửa viện được mở ra, một bóng dáng màu xanh xuất hiện. Tiểu Thanh ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hạ Ngôn, hai hàng nước mắt chảy xuống. Đầu mũi hơi nhải lại, hít một hơi, dường như là đang xác định có phải Hạ Ngôn thật sự đã trở lại hay không, hay chỉ là ảo giác của mình.
- Tiểu Thanh!
HạNgôn đẩy Thổ cẩu ra phía trước, rồi tiến về phía Tiểu Thanh.
- Hạ Ngôn ca!
Tiểu Thanh dụng lực uốn người, cước bộ trở nên rất nhanh, chạy vọt đến trước mặt Hạ Ngôn, hô lên một tiếng rồi bổ nhào vào trong lồng ngực Hạ Ngôn.
Thổ Cẩu thấy một màn như vậy, cái mồm nhếch nhếch lên.
Nó hai lần lao về phía Hạ Ngôn, lần đầu tiên bị Hạ Ngôn phát hiện tránh né. Lần thứ hai lại bị Hạ Ngôn bắt lấy. Mà Tiểu Thanh lại một lần lập tức thành công. Thổ Cẩu cũng biết đây là Hạ Ngôn cố ý.
Bất mãn kêu lên hai tiếng, Thổ Cẩu lại trở nên hưng phấn, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
- Tiểu Thanh, sao lại khóc? Huynh không ở đây mấy ngày, muội có khỏe không?
Hạ Ngôn đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Thanh, cười hỏi.
- Tiểu Thanh rất tốt. Hạ Ngôn ca!
Tiểu Thanh cúi thấp đầu, trên mặt hiện lên một chút ứng đỏ, lông mi chớp động, thân thể mềm mại.
- Đi, chúng ta đi vào rồi nói.
Hạ Ngôn cầm tay Tiểu Thanh, nhấc chân tiến vào tiểu viện.
Sau khi tiến vào tiểu viện, Hạ Ngôn liền đóng cửa viện lại.
Thổ Cẩu còn chưa tiến vào, Hạ Ngôn đã đóng cửa viện.
"Ngao"
Lại bất mãn kêu lên một tiếng, móng vuốt hung hăng tát trên cửa viện một cái, tuy nhiên nó lập tức liền xoay người, khẽ nhảy lên một cái, lập tức bay qua tường viện mà vào.
Hai gã hộ vệ kia lại liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người giang hai tay ra, nhún vai lắc đầu.
- Ngươi nhìn thấy tốc độ con chó kia không?
Một người có chút khó tin hỏi.
- Thấy được, nhanh đến khó tin. So với hai người chúng ta còn nhanh hơn rất nhiều, nếu nó công kích chúng ta, thực lực chúng ta phóng chừng cũng ngăn không được một lần đầu.
Tên còn lại cũng lắc đầu cảm thán nói.
- Tại sao lại có một con chó khủng bố như vậy chứ?
Tuy rằng bọn họ ở nơi này cũng được thời gian hai tháng, tuy nhiên chưa từng nhìn thấy Thổ Cẩu biểu hiện ra tốc độ như vậy, hôm nay thấy là lần đầu tiên.
- Còn nữa, tốc độ người trẻ tuổi kia không ngờ còn nhanh hơn con chó đó. Hắn nhất định là cường giả Linh Sư! Cường giả Linh Sư trẻ tuổi!
Người đầu tiên khẳng định.
- Ừ, ta đoán có thể là Linh Sư trung kỳ, thậm chí có thể là Linh Sư hậu kỳ. Ta trước kia từng gặp được một gã Linh Sư trung kỳ, tốc độ cũng không có nhanh như hắn.
Một hộ vệ khác gật đầu nói.
Dắt Tiểu Thanh đi đến trong viện, Hạ Ngôn buông bọc hành lý xuống, vật phẩm trong bọc hành lý này không tính đến Thần Chi Thạch, cũng đã giá trị hơn một ngàn vạn kim tệ, thậm chí gần hai ngàn vạn kim tệ.
Riêng kim phiếu đã có hơn sáu trăm vạn, hơn nữa còn có hai khảo đan dược bát phẩm, còn có một số báo vật trân quý khác. Trọng yếu nhất, là báu vật vô giá khỏa Thần Chi Thạch kia.
- Tiểu Thanh! Huynh nghe nói người Trương gia đến thành Tử Diệp, bọn họ từng tìm đến ngươi không?
Hạ Ngôn tùy ý ngồi xuống, nhìn Tiểu Thanh hỏi.
Mặc dù khi đó đang ở thành Tử Nguyệt, Liễu Vân cũng đã từng nói với Hạ Ngôn là Trương gia Đại trưởng lão đến thành Tử Diệp tìm được Tiểu Thanh rồi bị giết, nhưng quá trình cụ thể thế nào Hạ Ngôn cũng không rõ lắm. Liễu Vân cũng không có nói chi tiết chuyện này.
Tuy nhiên Liễu Vân nói Tiểu Thanh không có việc gì, Hạ Ngôn mới hơi yên tâm một chút.
- Ừ, ta đã gặp một người. Hắn còn nói là Đại trưởng lão Hạ gia nữa đó. Ta đã gặp Đại trưởng lão Hạ Lai, cho nên vạch trần lời bịa đặt của hắn. Sau đó.
Tiểu Thanh thuật lại sự việc đã diễn ra một lần. Hạ Ngôn vừa nghe vừa gật đầu, tuy nhiên sắc mặt cũng càng trở nên âm trầm hơn.
" Trương gia này sớm hay muộn cũng là một mổi họa, phải sớm giải quyết thôi. "
Hạ Ngôn thầm suy tư trong lòng, thầm nghĩ nên dùng thủ đoạn gì để giải quyết vấn đề này. Trương gia là một đại gia tộc, nhân số rất đông, Hạ Ngôn không có khả năng giết chết tất cả mọi người được.
Nhưng Trương Bảo là Tộc trưởng Trương gia, nếu Trương Bảo bị mình giết chết, vậy người Trương gia tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu dừng tay.
Trương gia còn có liên hệ đến Tuần gia Thánh thành nữa.
Nếu chỉ có mỗi mình, vậy không vấn đề gì, mình ở trong Thiên Cung, cho dù là Tuần gia thì có thể làm gì? Nhưng những người bên cạnh mình, gia tộc của mình lại không thể cũng tiến vào Thiên Cung. Phải nghĩ biện pháp để những người bên cạnh mình cũng có đủ bảo hộ mới được.
Ý niệm trong đầu chuyển động một hồi, Hạ Ngôn vẫn lắc đầu:
"Chờ có thời gian rảnh mới cẩn thận suy nghĩ vấn đề này nên giải quyết thế nào đi. "
- Tiểu Thanh! Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ quay về thành Ngọc Thủy một lần. "
Hạ Ngôn ẩn đi sát khí vừa mới sinh ra trong lòng, lại cười nhìn về phía Tiểu Thanh nói.
- Trở về thành Ngọc Thủy?
Tiêu Thanh sửng sốt, rồi sau đó vui mừng nói:
- Hạ Ngôn ca! Chúng ta thật sự quay về thành Ngọc Thủy sao? Thật tốt quá!
- Ừ! Qua mấy ngày nữa rồi trở về đi, một số việc ở Hạ gia cũng nên giải quyết rồi.
Hạ Ngôn gật đầu cười nói.
Sau khi ăn cơm cùng Tiểu Thanh xong, Hạ Ngôn lại đi tới Học Viện Tử Diệp.
Học viên Học Viện Tử Diệp đều biết hiện tại Học Viện Tử Diệp là học viện siêu cấp. Mà ba học viên giúp Học Viện Tử Diệp trở thành Học viện siêu cấp là Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết hiện tại vẫn chưa có trở về.
Thời điểm vừa nghe nói Học Viện Tử Diệp thăng cấp thành Học viện siêu cấp, tất cả học viên đều kích động hưng phấn. Rất nhiều người thậm chí mấy ngày cũng không thể ngủ. Hiện tại thời gian mới trôi qua hơn nửa tháng, các bảng biểu băng rôn khẩu ngữ vẫn treo khắp nơi trong học viện.
"Lý Nguyên Xuân đại ca ở thành Tử Diệp đã lâu, quen biết cũng nhiều, ta trước tiên thương lượng với huynh ấy một chút chuyện khiêu chiến xem thế nào. "
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hạ Ngôn đã xuất hiện tại trước cửa Học Viện Tử Diệp.
Học Viện Tử Diệp vẫn bộ dáng như trước đây, cũng không có biến hóa quá lớn. Khi Hạ Ngôn tới gần cổng vào, hộ vệ học viện liền lập tức đi ra.
- Hạ Ngôn tiên sinh?
Một gã hộ vệ vừa muốn hô lên yêu cầu Hạ Ngôn xuất trình giấy chứng nhận học viên, đột nhiên nhận ra Hạ Ngôn, ánh mắt bỗng trợn lớn kinh ngạc hô lên.
- Là ta.
Hạ Ngôn cười gật đầu, lấy ra giấy chứng nhận học viên đặc biệt của mình:
- Đây là chứng nhận học viên của ta.
Tuy rằng đã tiến vào Thiên Cung trở thành người tu luyện Thiên Cung, nhưng Hạ Ngôn vẫn là học viên của Học Viện Tử Diệp, giấy chứng nhận học viên vẫn còn trên người Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Mời ngài mau vào.
Hộ vệ áp chế khiếp sợ trong lòng, vội vàng nói, thanh âm cũng hơi hơi run run.
- Hạ Ngôn tiên sinh?
Lúc này cách đó không xa một giọng nói kinh ngạc truyền đến.
Hạ Ngôn vừa định nhấc chân bước đi, nghe được thanh âm này liền xoay người nhìn lại, nhìn thấy mấy học viên đang đi về phía cổng học viện.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Thật sự là ngươi sao?
Mấy học viên đó vội vã chạy nhanh lại, bọn họ xác định người trước mặt quả thật là Hạ Ngôn, không kìm nổi phát ra tiếng kinh hô, cả đám sắc mặt đều đỏ lên, thân thể cũng run rẩy chấn động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]