Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên, Mao Tổng quản này đã cảm giác ra Hạ Ngôn là người nào, kỳ thật ở trong đám người này, đặc điểm của Hạ Ngôn cũng rất dễ nhận biết. Mao Tổng quản tất nhiên đã nghe nói qua tình huống về Hạ Ngôn, biết Hạ Ngôn năm nay mới mười sáu tuổi, ở trong chín học viên, liếc mắt một cái có thể nhìn ra Hạ Ngôn là ít tuổi nhất. Những người khác, đều tiếp cận ba mươi tuổi.
 
Ánh mắt Lưu tiên sinh nhìn phía Hạ Ngôn, khẽ gật đầu.
 
-Đây là Hạ Ngôn!
 
Lưu tiên sinh cười nói với Mao Tổng quản.
 
- Hạ Ngôn! Đây là Mao Tổng quản Điện Hoàng Giả, về sau ngươi nếu thật sự tiến vào Thiên Cung tu luyện, có thể cũng sẽ thường xuyên gặp mặt Mao Tổng quản.
 
Ở Thiên Cung nếu Thánh Hoàng có an bài truyền mệnh lệnh gì đó, đều sẽ lệnh cho Mao Tổng quản đi truyền đạt, cho nên Lưu tiên sinh mới nói Hạ Ngôn về sau sẽ thường xuyên nhìn thấy Mao Tổng quản.
 
- Hạ Ngôn ra mắt Mao Tổng quản.
 
Hạ Ngôn hơi khom người thi lễ, cung kính nói.
 
Mao Tổng quản cười ha hả, ánh mắt lóe sáng nói:
 
- Hạ Ngôn! Sau khi ngươi tiến vào Thiên Cung, thực lực chỉ sợ sẽ tăng lên nhanh hơn. Chờ ngươi tới tuổi của ta này, thật có thể còn mạnh hơn nhiều so với ta. Thật lợi hại!
 
- Còn nhớ rõ lúc trước, khi ta bằng tuổi ngươi dường như ngay cả cảnh giới Đại Linh Sư cũng chưa bước vào đó. Ừ! Đúng vậy, thời điểm ta mười lăm mười sáu tuổi cũng vừa mới bước vào cảnh giới Linh Sư thôi.
 
Mao Tổng quản cười nói.
 
- Mao Tổng quản quá khen!
 
Hạ Ngôn liền nói.
 
Mao Tổng quản lắc đầu, chuyển đề tài nói:
 
- Lúc này đây Học viện siêu cấp, rốt cục đã có biến hóa. Mấy năm nay Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp, mỗi lần đều là ba học viện kia. Lúc này đây, Học Viện Tử Diệp từ Học viện nhất lưu tấn chức lên Học viện siêu cấp. Thánh Hoàng đại nhân cũng cảm thấy bất ngờ đấy.
 
- Nguyên nhân chính vì thế. Thánh Hoàng đại nhân nói, hôm nay ngài muốn đích thân đến trao giải thưởng cho ba Học viện cùng với học viên ba Học viện.
 
Mao Tổng quản nghiêng người, dư quang ánh mắt nhìn lướt qua phía sau cửa điện.
 
Bình thường Thánh Hoàng đại nhân ở tại hậu điện bên trong Điện Hoàng Giả.
 
Mà rốt cuộc hậu điện hình dáng thế nào, cũng chỉ có ba vị Tổng quản mới biết được. Những người khác đều không có cơ hội tiến vào hậu điện.
 
Đúng lúc này, đột nhiên tâm linh Hạ Ngôn nhảy dựng lên, sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.
 
Hạ Ngôn trợn to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa hậu điện. Cảm giác kỳ dị đột nhiên xuất hiện này, cũng không phải vô duyên vô cớ xuất hiện.
 
"Chẳng lẽ, Thánh Hoàng đại nhân sắp ra đến đây?" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
 
Tuy nhiên, trong tầm mắt của Hạ Ngôn ở hướng cửa hậu điện đó, nhưng vẫn không có người nào từ trong đi ra như trong tưởng tượng của Hạ Ngôn.
 
- Thánh Hoàng đại nhân đã tới!
 
Mao Tổng quản rùng mình một cái, trầm giọng nói.
 
Trong nháy mắt thân hình mọi người đều đứng thẳng tắp, nghiêm chỉnh đứng thẳng tại chỗ. Ngay cả ánh mắt cũng không dám tùy tiện ngó qua ngó lại, đều nhìn thẳng về phía trước mặt.
 
Nhoáng một cái, một vầng sáng lóe lên. Hạ Ngôn còn không kịp phản ứng, liền nhìn thấy bên trong đại điện xuất hiện một bóng người. Người này mặc một thân trường bào màu tím viền vàng.
 
Người đứng ở nơi đó, hình như là vừa mới xuất hiện, lại dường như đã tồn tại một thời gian rất lâu.
 
Không ai, biết người ấy ra tới từ lúc nào!
 
Ngay cả Hạ Ngôn cũng không thấy được người này là như thế nào từ sau hậu điện xuất hiện trong đại điện, khi Hạ Ngôn nhìn đến thì đã đứng ở nơi đó rồi.
 
Thật giống như: Thuấn di!
 
Sau khi người này xuất hiện, toàn bộ ánh sáng trong đại điện, dường nhu đều mờ xuống. Trong đại điện dường như hết thảy vật thể cũng không tồn tại. Thậm chí ngay cả Hạ Ngôn, cũng có cảm giác dường như chỉ có một mình người này tồn tại trong không gian đại điện này thôi.
 
"Năng lực thật đáng sợ!" Hạ Ngôn kinh hãi thầm nghĩ.
 
Lúc này, Hạ Ngôn còn có thể chuyển động tâm niệm, còn những người khác, như đám người Vương Thiên Hà,. thậm chí ngay cả tâm tư đều ngưng đọng lại, chỉ đờ đẫn nhìn người ấy đứng cách đó không xa.
 
Mao Tổng quản, Lưu tiên sinh đều cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Tử y nhân.
 
- Thánh Hoàng đại nhân!
 
Mao Tổng quản cùng Lưu tiên sinh, gần như đồng thời thi lễ nói.
 
Đám người Liễu Vân theo sau hai người, cùng nhau hướng tới Thánh Hoàng thi lễ, đồng thời cất tiếng chào hỏi.
 
- Ừ!
 
Thánh Hoàng khẽ gật gật đầu.
 
Thánh Hoàng tóc vấn cao buộc một dây tơ màu vàng, ánh mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, gương mặt bóng loáng như ngọc.
 
"Hơn một trăm năm trước, Đại Lục Long Chi cũng chính là vị Thánh Hoàng đại nhân này. Nói cách khác, vị Thánh Hoàng này, hiện tại ít nhất có hơn một trăm tuổi, thậm chí có thể tới hai trăm tuổi. Nhưng hiện tại thoạt nhìn không ngờ lại trẻ tuổi như thế. " Hạ Ngôn hoảng sợ thầm nghĩ trong lòng.
 
- Manh Tòng Phương Học Viện Long Đằng.
 
Giọng nói của Thánh Hoàng dường như từ bốn phương tám hướng trong không gian truyền vào tai mọi người, thanh âm trầm thấp đều đều, lại có một lực lượng làm kinh sợ lòng người.
 
Manh Tòng Phương nghe Thánh Hoàng gọi, vội vàng đứng dậy, cúi mình.
 
- Viện trưởng Học Viện Long Đằng, là Trương Định Đông thì phải?
 
Trên mặt Thánh Hoàng không có bất kỳ biểu tình biến hóa gì, hỏi giọng nhẹ nhàng.
 
Trái tim Manh Tòng Phương lại đập thình thịch, nếu Trương Định Đông biết lúc này đây ở trên Thánh sơn Thánh Hoàng sẽ hiện thân. Chỉ sợ cho dù có chuyện trọng yếu gì đi nữa đều bỏ mặc tự mình tới đây rồi.
 
- Bẩm báo Thánh Hoàng đại nhân! Viện trưởng Trương Định Đông Học Viện Long Đằng bởi vì cảnh giới sắp đột phá, cho nên ủy quyền cho ta dẫn ba học viên Phương Bản tham gia Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp.
 
Manh Tòng Phương cố gắng khống chế nỗi sợ trong lòng, chậm rãi nói.
 
Tuy rằng cực lực khống chế giọng nói của mình, nhưng thanh âm của hắn vẫn hơi run run trong không khí.
 
- Ừ! Thì ra thế!
 
Thánh Hoàng gật gật đầu, biểu tình vẫn không có chút biến hóa gì.
 
- Viện trưởng Học Viện Tử Diệp!
 
Liễu Vân chấn động toàn thân, bước lên phía trước một bước, thi lễ nói:
 
- Dạ! Thánh Hoàng đại nhân.
 
- Ừ! Ngươi là Liễu Vân.
 
Thánh Hoàng nhìn Liễu Vân một cái:
 
- Hội Giao Lưu học viện lần này, Học Viện Tử Diệp từ Học viện nhất lưu thành công tấn chức làm Học viện siêu cấp. Hơn một trăm năm qua, đây là lần đầu tiên có Học viện nhất lưu tấn chức, khiến ta cũng thập phần vui mừng. Vì thế, ta quyết định thưởng cho Học Viện Tử Diệp ở trên phương diện cơ sở Học viện siêu cấp tăng lên gấp đôi.
 
Thanh âm Thánh Hoàng không lớn không nhỏ nói.
 
Thánh Hoàng nói phi thường vui mừng, nhưng mọi người lại không nghe ra cảm xúc của Thánh Hoàng có ý vui mừng chút nào.
 
"Thánh Hoàng này thật giống như không có cảm tình. " Hạ Ngôn nói thầm trong lòng.
 
Lúc này, chỉ sợ cũng cũng chỉ có Hạ Ngôn hắn còn dám suy nghĩ miên man ước đoán lung tung như vậy.
 
- Học Viện Không Linh, Dư Ngôn.
 
Thánh Hoàng lại gọi tên Viện trưởng Dư Ngôn Học Viện Không Linh.
 
Dư Ngôn bước lên phía trước một bước, cúi mình thi lễ.
 
- Dư Ngôn! Học Viện Không Linh ngươi ở Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp lần này còn có thể giữ được địa vị Học viện siêu cấp cũng là may mắn. Nếu Học Viện Không Linh của ngươi gặp phải Học Viện Tử Diệp, chỉ sợ vận mệnh sẽ giống như Học Viện Yến Toa kia nhỉ?
 
Thánh Hoàng nhìn thoáng qua Dư Ngôn.
 
Thánh Hoàng tuy rằng cũng không ra mặt, nhưng hình như bất cứ chuyện gì đều nắm rõ trong tay mình.
 
- Cái này.
 
Dư Ngôn toát mồ hôi lạnh đầy mình.
 
Lão đường đường là Viện trưởng Học viện siêu cấp, vậy mà ở trước mặt Thánh Hoàng giống như một đứa nhỏ, chân tay luống cuống.
 
- Không cần giải thích! Ta chỉ là hy vọng Học Viện Không Linh của ngươi ở Hội Giao Lưu lần tới vẫn có thể giữ được địa vị Học viện siêu cấp.
 
Từ khi Thánh Hoàng xuất hiện tới giờ rốt cục có một động tác, đó là nâng tay lên hơi phất nhẹ tay áo một cái.
 
Từ khi Thánh Hoàng xuất hiện, Hạ Ngôn nhìn thấy đây là động tác đầu tiên của Thánh Hoàng.
 
- Mao Tổng quản! Ngươi đi lấy các loại vật phẩm phần thưởng lần này ra đây đi.
 
Thánh Hoàng quay sang Mao Tổng quản ra lệnh.
 
- Dạ. Thánh Hoàng đại nhân!
 
Mao Tổng quản vội vàng đáp lời.
 
Thường thường ở bên người Thánh Hoàng, có lẽ đã quen nên khi Mao Tổng quản nói chuyện có vẻ tự nhiên hơn nhiều.
 
Mao Tổng quản liền xoay người đi vào hậu điện.
 
- Hạ Ngôn?
 
Thánh Hoàng, rốt cục chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, không ngờ từ trong đôi mắt sáng như sao đó Hạ Ngôn thấy được một tia nghi hoặc. Trong số những người trong đại điện này, cũng chỉ có Hạ Ngôn dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thánh Hoàng.
 
Các học viên Vương Thiên Hà, Phương Bản vẫn cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu. Đến ngay cả Mễ Tuyết tính tình hờ hững đều không ngẩng nổi đầu lên.
 
- Dạ!
 
Nghe Thánh Hoàng kêu tên mình, Hạ Ngôn theo bản năng lên tiếng.
 
Đột nhiên, Thánh Hoàng thoáng nhíu mày một cái.
 
Cho tới bây giờ, đây là biểu tình động tác đầu tiên trên mặt Thánh Hoàng từ khi xuất hiện, chính là giờ phút này nhíu mày.
 
- Kỳ quái!
 
Thánh Hoàng nhíu mày đến gần sát vào nhau:
 
- Tụ Linh huyệt, linh lực của linh châu, không ngờ không có phát ra ngoài chút nào.
 
Dường như là lẩm bẩm trong miệng, thanh âm Thánh Hoàng cực thấp.
 
- Hiếm thấy, chẳng lẽ là.
 
Đột nhiên Thánh Hoàng ngừng lẩm bẩm, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt thoáng cái biến mất, lại hóa thành sóng mắt sâu không thấy đáy.
 
- Mười sáu tuổi đánh bại Vương Vũ cảnh giới Linh Tông. Không tệ, thực hiếm thấy.
 
Thánh Hoàng khẽ gật gật đầu:
 
- Lưu tiên sinh! Hạ Ngôn có tên trên danh sách khảo hạch Thiên Cung lần này chứ?
 
- Bẩm báo Thánh Hoàng đại nhân! Ba học viên Học viện siêu cấp Hạ Ngôn, Phương Bản, Tiêu Tử Minh, đều có tên trên danh sách nhân viên khảo hạch Thiên Cung lần này.
 
Lưu tiên sinh vội vàng trả lời.
 
Từ trong học viện tuyển ra ba người, chính là ba người Hạ Ngôn bọn họ.
 
Mỗi lần khảo hạch Thiên Cung, không chỉ có học viên trong học viện, còn có một số người tu luyện cực kỳ ưu tú ở các nơi trên đại lục. Mỗi lần khảo hạch, đại khái đều có khoảng mười người tham gia. Mà cuối cùng có thể chân chính tiến vào Thiên Cung tu luyện đại khái chỉ có hai đến ba người.
 
-Ừ!
 
Thánh Hoàng lại gật gật đầu.
 
- Thánh Hoàng đại nhân! Các loại phần thưởng đã lấy ra đây.
 
Lúc này, Mao Tổng quản đã quay lại. Mao Tổng quản nâng trong tay một cái rương khổng lồ, làm bằng gỗ lim quý giá. Mao Tổng quản nói xong, nhẹ nhàng đặt rương xuống. Hình dáng cái rương này dài đến năm thước, rộng tới ba thước, chứa vài người vào trong cũng không thành vấn đề.
 
- Mở ra đi!
 
Thánh Hoàng nói.
 
Mao Tổng quản dạ một tiếng rồi mở nắp rương gỗ lim khổng lồ ra.
 
Cho dù cúi đầu mọi người cùng đều có thể nhìn thấy chiếc rương khổng lồ này. Hạ Ngôn lại đoán chừng ở trong lòng: "Phần thưởng ở trong rương này không biết có những thứ gì đây?"
 
Trong lòng thầm đoán, ánh mắt Hạ Ngôn liền nhìn tới. Nắp rương chậm rãi mở ra, vật phẩm bên trong trong nháy mắt chiếu vào tầm mắt hắn.
 
"Bí điển!"
 
"Đan dược!"
 
"Khoáng thạch, còn có nhiều loại vũ khí. " Mấy thứ này, không ngờ bị chất đống cùng một chỗ. Hạ Ngôn nhìn thấy một ít bình ngọc, còn có các loại bìa bí điển, không ngờ cùng khoáng thạch cùng binh khí để lẫn lộn cùng một chỗ, không khỏi lại lặng lẽ trợn mắt nhìn.
 
Những người khác, phỏng chừng trong lòng cũng đều rất kinh ngạc.
 
- Mấy thứ này, đều là ta sai người cố ý chọn ra. Đối với việc tu luyện của các ngươi, có lẽ sẽ có trợ giúp.
 
Thánh Hoàng chậm rãi nói ra một câu. Hạ Ngôn nhìn thấy ngón tay ông ta hơi đảo một cái, từng kiện từng kiện vật phẩm trong cái rương khổng lồ kia, toàn bộ đều bay tung lên. Từ trong rương bay ra ngoài, nhưng lại lơ lửng trong không khí cũng không hạ xuống.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.