- Vương Vũ, Hạ Ngôn! Lưu tiên sinh đã đồng ý khi các ngươi tỷ đấu có thể sử dụng vũ khí của chính mình. Hiện tại, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Nhân viên công tác vẫn duy trì ngữ khí bình ổn nói.
Tuy rằng biểu tình trang nghiêm, thế nhưng trong lòng của hắn cũng giống như đại đa số mọi người ở đây, đều rất kích động.
- Chuẩn bị tốt rồi.
Hai người đồng thời lên tiếng trả lời.
- Như vậy, trận đấu bắt đầu!
Khí tức của nhân viên công tác trầm xuống, quay ra giữa sân hét lớn một câu.
Yên lặng!
Nhân viên công tác đã nói trận đấu bắt đầu, nhưng điều ngoài dự liệu chính là, hai người Hạ Ngôn và Vương Vũ không lập tức triển khai tấn công. Hai người vẫn yên tĩnh đứng thẳng tại chỗ. Hạ Ngôn cầm Thần Hi kiếm, chậm rãi rút ra khỏi vỏ. Bất quá, khi thân kiếm rời khỏi vỏ kiếm, không phát ra một chút âm thanh nào. Trên thân Thần Hi kiếm chớp động quang mang màu xanh, tràn ra từng đợt hàn khí.
Mà trong tay Vương Vũ cầm Phá Vân Cương, cũng không có một chút âm thanh nào, chỉ là, Phá Vân Cương chậm rãi được nâng lên, dần dần cao hơn ngực, trong đôi mắt Vương Vũ bắn ra một đạo tinh quang
Sau đó, xung quanh thân thể Vương Vũ, một vòng năng lượng tràn ra. Bất quá, vòng năng lượng này cũng không phát tán rộng rãi, mà là vây xung quanh thân thể Vương Vũ, hình thành nên một tầng phòng ngự người bình thường không thể nhìn thấy.
Tuy rằng cách xa nhau mười thước, thế nhưng Hạ Ngôn có thể cảm nhận được rất rõ ràng cỗ linh lực không nhìn thấy này.
Vù vù.
Trong lúc mọi người đều ngừng thở theo dõi, đột nhiên, thân ảnh Hạ Ngôn dưới ánh nắng mặt trời chuyển động.
Toàn bộ thân thể, giống như một dòng chảy, từ vị trí của hắn nhanh chóng chảy về phía Vương Vũ. Mọi người chỉ thấy một đạo bóng trắng kéo dài ra, kéo dài đủ hơn mười thước.
Trong lúc mọi người thở ra, thì bóng trắng này mới dần dần rút ngắn. Mà khi ngưng thần nhìn lại, Hạ Ngôn và Vương Vũ đối diện đã va chạm với nhau, binh khí trong tay hai người giống như mưa xối xả từ bầu trời hạ xuống nhanh như thiểm điện liên tiếp va chạm với nhau.
Một đám tàn ảnh mông lung, lấy hai người làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra, giống như một viên cầu thật lớn.
- Uy lực võ kỹ một vạn độ!
Võ kỹ Linh La Kiếm của Hạ Ngôn đã đánh ra uy lực một vạn độ. Bất quá, cỗ lực lượng mạnh mẽ này, phảng phất giống như đánh vào một khối bông gòn cực kỳ mềm dẻo. Hạ Ngôn cũng không cảm giác được chút lực phản chấn nào.
Ca.
Mặt đất nham thạch, không ngừng bạo liệt, từng lỗ thủng rộng chừng một thước hiện ra.
Linh lực trong lúc hai người giao đấu, đem tia sáng xung quanh hơn mười thước đều bị ngăn cản tạo thành cảm giác uốn lượn phiêu hốt.
- Lực khống chế linh lực của cường giả Linh Tông, có hiệu quả giảm bớt lực lượng rất mạnh.
Hạ Ngôn cảm giác tuy rằng chính mình thi triển võ kỹ uy lực một vạn độ, thế nhưng lực lượng chân chính có hiệu quả lại không đủ một phần mười.
Đại đa số lực lượng đều bị Vương Vũ khống chế linh lực lặng yên hóa giải.
Bất quá, sắc mặt của Vương Vũ cũng càng dần càng ngưng trọng. Công kích của Hạ Ngôn, so với tưởng tượng của hắn còn liên miên dẻo dai không dứt.
- Gia tăng!
- Võ kỹ uy lực hai vạn độ!
Linh áp của Hạ Ngôn cấp tốc vận chuyển, Tụ Linh Huyệt cùng với linh hải hơi chấn động, linh lực cuộn trào mãnh liệt, trong nháy mắt đã dũng mãnh tiến vào trong thân Thần Hi kiếm.
Thần Hi kiếm phát ra tiếng ngâm vang.
- Áp lực thoáng cái tăng lên nhiều. Linh lực của Hạ Ngôn này đã đề cao gấp đôi. Vương Vũ đột nhiên cảm giác được áp lực từ phía Hạ Ngôn truyền tới càng lúc càng lớn, linh lực trong cơ thể tự nhiên vận chuyển nhanh hơn. Tuy rằng hắn có năng lực khống chế đối với linh lực bên ngoài cơ thể giảm đi, thế nhưng điều này cũng chỉ có hạn độ, càng là năng lượng cường đại thì hắn càng đánh tan đi ít hơn.
Ầm ầm.
Hai người rốt cuộc lại một lần nữa va chạm kịch liệt với nhau, sau đó tách ra.
Vương Vũ nhiều lần nỗ lực chặn lại công kích của Hạ Ngôn nhưng vẫn chưa thành công, sắc mặt lạnh lùng, Phá Vân Cương trong tay kịch liệt rung động sinh ra một khối không gian màu đen.
Mới vừa rồi, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy thiết bản cứng rắn không ai sánh được liên tục áp bức trước mặt chính mình. Thần Hi kiếm va chạm với thiết bản, cánh tay hơi tê dại, mạnh mẽ cắt đứt chính mình thi triển võ kỹ.
Sau khi hai người tách ra, sắc mặt ngưng trọng.
Ánh mắt Vương Vũ ngưng tụ thành một đường kẻ nhìn Hạ Ngôn. Thực lực của Hạ Ngôn so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này, hai người giao đấu đã qua thời gian một chén trà nhỏ. Những đại nhân vật trên đài cao, biểu tình không giống nhau.
Manh Tòng Phương chau mày, khuôn mặt đen lại.
"Chuyện gì xảy ra? Vương Vũ còn không nhanh nhanh đánh bại Hạ Ngôn, còn chờ cái gì?"
Trong lòng Manh Tòng Phương thầm nói, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía những người khác. Vừa rồi chính miệng hắn nói Hạ Ngôn chỉ hai ba chiêu là bại, thế nhưng hiện tại lại không phải đơn giản như vậy. Bất quá, lúc này những người khác cũng không có ý tứ quan tâm tới lời nói của hắn, tất cả đều đang ngưng thần nhìn phía dưới.
Trải qua một đoạn thời dan ngắn dừng lại, Hạ Ngôn lại một lần nữa vung Thần Hi kiếm, một kiếm lại một kiếm chém qua. Một đạo kiếm khí từ mũi kiếm phun ra xa, trong không khí tạo ra tiếng kêu bén nhọn.
Vương Vũ biến sắc, Phá Vân Cương vung lên đem kiếm khí của Hạ Ngôn ngăn cản lại, tiếng vang trầm truyền ra.
Hầu như đồng thời khi kiếm khí va chạm với Phá Vân Cương của Vương Vũ, Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn một lần nữa xuất hiện trước ngực Vương Vũ.
Thắt lưng Vương Vũ vặn vẹo, Phá Vân Cương chặn ngang. Trong linh lực xung quanh, lấy một góc nghiêng quỷ dị khó lường đâm tới Hạ Ngôn. Trong con ngươi của Hạ Ngôn một điểm đen đột nhiên phóng đại.
Thân thể Hạ Ngôn dừng lại, sau đó nhanh chóng thối lui, tránh khỏi công kích sắc bén của Vương Vũ
"Ta xác thực rất bất lợi, sự khống chế đối với linh lực của hắn có thể trợ giúp phi thường lớn. Trước đó ta chủ động công kích, thế nhưng vẫn không nhanh bằng công kích của hắn".
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn vận chuyển cực nhanh.
Lần công kích vừa rồi, rõ ràng là Hạ Ngôn chủ động xuất thủ trước, đâm vào trước ngực Vương Vũ, thế nhưng dưới sự khống chế linh lực bên ngoài của Vương Vũ, công kích của Hạ Ngôn đã bị cản trở rất nhiều, dĩ nhiên đã để cho Vương Vũ phát sau đến trước.
"Nếu như ta có khả năng khống chế đối với linh lực bên ngoài thi Vương Vũ này căn bản không phải đối thủ".
Hạ Ngôn vô cùng tự tin đối với thực lực của chính mình.
Điều bất lợi duy nhất đối với hắn hiện tại chính là năng lực khống chế linh vực bên ngoài của Vương Vũ, Cường giả Linh Tông chiếm ưu thế thật lớn.
"Không biết, cực hạn linh lực của Vương Vũ là bao nhiêu, có thể phát huy được uy lực võ kỹ bao nhiêu độ".
Hạ Ngôn nhíu mày, phỏng đoán trong lòng.
Cũng giống như chính mình. Hạ Ngôn biết, Vương Vũ từ đầu tới giờ vẫn chưa hề thi triển ra võ kỹ uy lực cực mạnh.
Vương Vũ cũng vô cùng kinh hãi!
Công kích của hắn vừa rồi, dưới sự trợ giúp của linh lực, tốc độ cực nhanh. Thế nhưng, Hạ Ngôn rõ ràng đang tiến hành một lần công kích, dĩ nhiên có thể trong sát na dừng thân hình lại, đồng thời bình yên thối lui.
Loại năng lực khống chế đối với thân thể như vậy, ngay cả Vương Vũ hắn cũng thua kém nhiều.
"Nếu như ta không thể khống chế linh lực bên ngoài thì sợ rằng. " Trong lòng Vương Vũ cả kinh, tưởng tượng một chút bản thân sẽ thế nào khi giao đấu với Hạ Ngôn nếu không có năng lực khống chế linh lực bên ngoài.
". Sợ rằng ta không thể nào tạo thành công kích hiệu quả đối với hắn".
Năng lực khống chế thân thể của Hạ Ngôn quá mức mạnh mẽ! Hạ Ngôn khống chế mỗi một bộ phận cơ thể nhỏ nhất, toàn bộ đại lục, sợ là không thể tìm được người thứ hai có thể so sánh với hắn.
Phải biết rằng, Hạ Ngôn tu luyện chính là tâm pháp Linh La, hơn nữa Tụ Linh Huyệt đã từng trải qua một lần biến dị.
Linh lực từ trong Tụ Linh Huyệt đi ra, không ngừng cải tạo thân thể của Hạ Ngôn.
Tốc độ khôi phục linh lực của Hạ Ngôn và khôi phục thân thể đều vượt xa người tu luyện bình thường. Cho dù là Linh Tông cũng không thể nào so sánh được với Hạ Ngôn.
Vèo vèo vèo.
Thân thể Vương Vũ khẽ động, dưới chân khẽ đạp xuống mặt nham thạch. Lúc này đây, hắn phát động công kích, đem toàn bộ linh lực xung quanh thân thể điều động tới cực hạn, phụ trợ công kích đã súc thế lần này.
Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng tụ, nhìn một điểm đen trên đỉnh Phá Vân Cương.
Không khí xung quanh phảng phất như đông cứng lại, Hạ Ngôn cảm giác chính mình lúc này căn bản không thể hô hấp.
- Vương Vũ này, muốn toàn lực công kích rồi!
Trong nháy mắt Hạ Ngôn cảm giác được tình thế không giống như bình thường.
- Đòn công kích lúc này, ít nhất cũng có uy lực võ kỹ ba vạn độ.
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn chỉ chợt lóe, liền chớp động thân thể, lao lên nghênh đón đòn tấn công.
Lúc này, cho dù khó khăn hơn nữa thì cũng không thể lui lại phía sau. Hạ Ngôn tụ tập linh lực toàn thân đến cực hạn, uy lực võ kỹ bốn vạn độ, trong nháy mắt chuẩn bị phát ra.
Trên thân Thần Hi kiếm, dĩ nhiên sinh ra quang mang màu bạc lấp lánh.
Quang mang này so với ánh mặt trời còn đẹp mắt hơn.
Người xem bốn phía lôi đài đều nhìn thấy quang mang đẹp mắt này, cả đám đều trừng mắt há miệng, cho dù là mấy người trên đài cao cũng có chút ngẩn người.
- Đây. Đây là cái gì?
Không ai từng nhìn thấy qua phương thức công kích như vậy. Linh lực từ vũ khí phát ra, dĩ nhiên là màu bạc chứ không phải trong suốt như bình thường.
Linh lực của người tu luyện đều là mắt thường không thể nhìn thấy được, thế nhưng Hạ Ngôn.
- Phù.
Mọi người, ngực đều kịch liệt phập phồng. Mấy người trên đài cao, hầu như toàn bộ đều đứng lên, mở to hai mắt nhìn hai người bên dưới, hai đạo thân ảnh giống như thiểm điện lao vào nhau.
Ầm.
Chấn động đất rung núi chuyển.
Toàn bộ từ trung tâm trở đi, đều có thể cảm giác được rung rộng kịch liệt. Khoảng cách càng gần càng cảm giác được rung động mạnh mẽ, rõ ràng hơn.
- Trời ạ.
Sau một lúc mờ mịt, mọi người mới dần dần thấy rõ, toàn bộ lôi đài, lấy chỗ hai người vừa giao thủ làm trung tâm, trong vòng tròn bán kính mười thước, hoàn toàn là một cảnh tượng mới mẻ. Nham thạch thật lớn đểu bị nhấc lên khỏi mặt đất, lộn xộn cuồn cuộn bốn phía. Trong bụi bặm đất đá, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng một đen một trắng.
- Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi! Kinh mạch toàn thân Hạ Ngôn đều như ngưng kết thành một đoàn, lại hình như bị chấn vỡ toàn bộ. Lực lượng va chạm vừa rồi, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản được.
Sau khi hai người va chạm với nhau, thân thể Hạ Ngôn bị chấn văng ngược lại. Bất quá, trong không trung lộn người mấy vòng, Hạ Ngôn nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, vững vàng đứng thẳng.
Không chỉ có Hạ Ngôn bị chấn văng ngược lại, ngay cả cường giả Linh Tông Vương Vũ cũng bị cỗ lực lượng cực mạnh này đẩy văng ngược lại.
Lúc này, vẻ mặt Vương Vũ tái nhợt khóe miệng còn tràn ra một dòng máu tươi, hai mắt phiếm hồng.
"Điều này, sao có thể? Hạ Ngôn này, sao lại mạnh mẽ như vậy? Một kích vừa rồi. ít nhất. Có uy lực võ kỹ bốn vạn độ!"
Trong lòng Vương Vũ tê rống, khóe miệng hơi run run.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hạ Ngôn lại có thể đánh ra một kích có uy lực to lớn tới như vậy. Coi như là hắn toàn lực thi triển cũng có thể đánh ra uy lực võ kỹ ba vạn độ. Một kích vừa rồi, nếu như không phải chính mình điều khiển linh lực xung quanh giảm bớt lực vậy khi khẳng định sẽ bị trọng thương. Hai người, dĩ nhiên kém tới một vạn độ uy lực võ kỹ.
Nhân viên công tác đứng bên cạnh lôi đài, lần thứ hai duỗi thẳng thắt lưng, vừa rồi hắn phải nằm úp sấp xuống dưới đất mới có thể tránh được linh lực xung kích mạnh mẽ tràn ra từ trung ương lôi đài.
Những học viên còn lại của hai học viện, vừa rồi cũng phải quỳ rạp xuống mặt đất để tránh uy lực dư ba này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]