Hách Vạn Đông hai mắt đỏ thâm, thân thể đột nhiên bạo khởi giống như một đầu dã lang, xông về phía Hạ Ngôn cách đó không xa.
Nhưng là.
Chỉ ngắn ngủi trong thời gian ba lần hô hấp!
Hách Vạn Đông giống như một con chó chết bị ném bay ra hơn mười mét, "bịch bịch" rơi trên mặt đất. Đồng thời khi Hách Vạn Đông bay ra, còn có một đạo âm thanh răng rắc của xương cốt bị gãy truyền ra. Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn vẫn đang trong vỏ trực tiếp nện lên trên ngực Hách Vạn Đông.
Hách Vạn Đông sau khi bay ra ngoài nằm trên mặt đất, thật lâu vẫn chưa thể đứng lên.
Đám người chung quanh một mảnh tĩnh mịch! Những người la lên trợ uy vẫn còn chưa kịp khép miệng lại. Mấy ngàn ánh mắt chằm chằm nhìn Hạ Ngôn ở trung ương không chớp mắt, ngay cả tiếng bọn họ hít thở cũng có thể nghe rõ ràng.
- Hách Vạn Đông! Ta là người giảng đạo lý. Hiện tại ngươi nếu đã bị thương, vậy ba tiếng "rác rưởi" kia liền chờ khi nào thương thế của ngươi tốt hơn hãy hô đi.
Hạ Ngôn cười nói với Hách Vạn Đông.
Lúc này, Long Khoa mới giật mình hoảng hốt chạy tới cẩn thận nâng Hách Vạn Đông đứng lên. Hách Vạn Đông thân thể kịch liệt run rẩy, thở hổn hển dồn dập, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, khóe miệng có một tia máu chảy xuồng.
Hắn vươn tay gắt gao nắm chặt ống tay áo Long Khoa, một câu cũng không nói nên lời.
Quá nhanh!
Hết thảy chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-la-gioi/1390713/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.