Chương trước
Chương sau
Đi từ Kinh Các tầng ba xuống tầng một, trải qua tầng hai Hạ Ngôn gặp hai học viên đang xem bí điển Nhàn cấp. Hai gã học viên này tự nhiên là học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp.
 
Lúc Hạ Ngôn nhìn thấy hai người này, bọn họ cũng gần như đồng thời nhìn thấy Hạ Ngôn, trong mắt đều lóe sáng, lập tức trên mặt lộ vẻ tươi cười.
 
- Nguyên lai là học viên Hạ Ngôn.
 
Hai người đồng thời mở miệng. Hai người này đều đã gặp Hạ Ngôn, biết thân phận của hắn.
 
Hạ Ngôn tuy rằng không nhận biết hai người, tuy nhiên thấy hai người chào hỏi mình, cũng ôm quyền nói:
 
- Xin chào hai vị sư huynh.
 
Thời gian học viên đặc thù tiến vào Học Viện Từ Diệp tất nhiên sớm hơn so với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn kêu một tiếng sư huynh, cũng là chuyện bình thường.
 
Hai người này thấy Hạ Ngôn chào hỏi, đồng thời lộ ra một tia kinh hoảng, liên tục xua tay nói:
 
- Nào dám, nào dám, Học viên Hạ Ngôn, người muốn rời khỏi đây sao?
 
Học viên đặc biệt bình thường cũng không dám để Hạ Ngôn kêu mình là sư huynh. Hạ Ngôn là đệ tử của Viện trưởng, bọn họ lại không phải. Hạ Ngôn gọi bọn họ là sư huynh, cũng chỉ là khách khí mà thôi.
 
Lúc này trời đã tối, Kinh Các học viện cũng sắp phải đóng cửa. Kinh Các trong Học Viện Tử Diệp cũng không phải mở cửa suốt ngày, ban đêm cũng phải đóng cửa.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, cười nói:
 
- Đúng vậy. Ngày mai lại đến tiếp tục xem bí điển.
 
- Vậy xin mời học viên Hạ Ngôn. Chúng ta xem một lúc nữa. Hai người này cười khách khí nói.
 
Lúc Hạ Ngôn xuống tầng một, nhìn thấy hai vị Hứa lão cùng một chỗ dường như đang nói chuyện gì. Nhìn thấy Hạ Ngôn từ trên lầu đi xuống, hai người đồng thời ngừng nói chuyện, ánh mắt tập trung lên người Hạ Ngôn.
 
-Hạ Ngôn! Hôm nay xem bí điển Thiên cấp. Có hiểu được gì không? Hứa lão lên tiếng hỏi.
 
Hạ Ngôn lúc này đã có thể nhận ra hai vị Hứa lão vị nào là lão đại, vị nào là lão nhị. Hắn biết, hiện tại lên tiếng đúng là Hứa lão đại.
 
Hắn khom người nói:
 
- Bí điển Thiên cấp, phi thường huyền ảo. Con còn phải cố gắng rất nhiều.
 
- Ha ha! Hạ Ngôn, sớm về nghỉ ngơi đi. Con đường tu luyện vốn dài lâu. Từ từ mà tiến mới tốt.
 
Hứa lão nhị cũng cười nhìn Hạ Ngôn nói.
 
Hạ Ngôn gật đầu:
 
- Đa tạ Hứa lão dạy bão.
 
Chờ sau khi Hạ Ngôn rời khỏi, hai vị Hứa lão mới lại liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng quắc.
 
- Lão nhị Ngươi nói Hạ Ngôn này đều có thể diễn luyện toàn bộ võ kỹ trong bí điển tầng một, tầng hai?
 
Hứa lão đại ngực hơi hơi thu lại, vừa rồi bọn họ đang nói về đề tài này. Hứa lão nhị gật đầu nói:
 
- Ta tận mắt thấy hắn diễn luyện, mỗi một loại võ kỹ đều dường như khổ luyện đã mười năm, sống lâu như vậy, ta còn chưa tìmg gặp kẻ nào giống như Hạ Ngôn. Quả thật là quái tài.
 
- Xem ra, Hạ Ngôn này quả thật không giống bình thường. Lúc trước hắn xem bí điển ở tầng một Kinh Các, ta liền mơ hồ có một loại cảm giác. Hiện tại xem ra, cảm giác của ta quả thật không có sai.
 
Hứa lão đại thở ra nói.
 
- Đại ca. Hạ Ngôn này đã có thể vào tu luyện trong cơ quan trận cao cấp. Nếu ta đoán không sai, thực lực của hắn chỉ sợ đã tới cảnh giới Đại Linh Sư.
 
Giọng nói Hứa lão nhị ngưng trọng, chậm rãi nói.
 
-Hả?
 
Hứa lão đại đột nhiên cả kinh.
 
- Lão nhị. Chúng ta hẳn là nên báo tin tức này cho Tông chủ. Có lẽ Tông chủ sẽ có động tác đặc biệt chú ý tới Hạ Ngôn này. Nếu hắn vẫn có thể giữ vững tốc độ tiến bộ hiện nay, không lâu sau có thể trở thành một gã Linh Tông. Nếu đúng như vậy, Tông chủ nhất định sẽ bỏ công sức bồi dưỡng hắn.
 
Hứa lão đại hạ giọng.
 
- Đúng. Hiện tại ta liền truyền tin tức tới Thánh địa. Hứa lão nhị đồng ý nói.
 
Chạng vạng ngày thứ ba!
 
Hôm nay, đã là ngày thứ ba Hạ Tử Hân bị thương!
 
Hai ngày hôm nay, Hạ Ngôn luôn ở trong Kinh Các xem bí điển Thiên cấp. Trời chạng vạng, hắn lại từ trong Kinh Các đi ra.
 
Mặc dù Hạ Ngôn luôn cố gắng loại bỏ các loại ý niệm hỗn độn trong đầu, nhưng hôm nay từ Kinh Các đi ra, hắn rốt cục không thể bình tình được nữa.
 
Bởi vì, tới trưa ngày mai, Hạ Tử Hân liền có khả năng sẽ chết. Lão nhân Thánh Hoàng giúp Tử Hân giữ lại một hơi cuối cùng, cũng sẽ hoàn toàn biến mất vào ngày mai.
 
Mà hiện tại, Hồi Hồn Đan còn chưa được đưa tới thành Tử Diệp.
 
- Ta đi tìm sư phụ hỏi một chút. Từ giờ đến giữa trưa mai, chỉ còn lại có bảy, tám canh giờ nữa.
 
Ra khỏi Kinh Các, Hạ Ngôn thoáng dừng một chút liền trực tiếp đi nhanh về phía khu vực học viên đặc biệt.
 
Bóng người lóe ra liên tục, Hạ Ngôn mặc bộ áo dài màu xám xuất hiện ở phía ngoài phòng Viện trưởng.
 
"Sư phụ hẳn là còn chưa rời đi. " Hạ Ngôn nhíu mày một chút, thả chậm tốc độ, ánh mắt đồng thời nhìn về phía phòng Viện trưởng trong tầm mắt.
 
"Quả nhiên còn chưa rời học viện. " Lúc tới gần phòng Viện trưởng, Hạ Ngôn cảm giác được trong phòng có người, trong lòng vui vẻ liền đi tới.
 
- Sư phụ.
 
Ở ngoài cửa, Hạ Ngôn thấp giọng hô.
 
- Hạ Ngôn hả? Vào đi!
 
Giọng nói Liễu Vân từ trong truyền ra.
 
- Sư phụ buổi tối tốt lành.
 
Hạ Ngôn sau khi vào phòng, khom người thi lễ.
 
Liễu Vân ngồi ở sau bàn, đứng lên, mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
- Ha ha! Hạ Ngôn, con đến tìm ta là vì Hồi Hồn Đan phải không? Liễu Vân cười hỏi.
 
Hai ngày này, Hạ Ngôn cũng không xuất hiện trước mặt lão, điều này khiến lão có chút bất ngờ. Vốn lão còn tưởng rằng Hạ Ngôn mỗi ngày ít nhất sẽ đến một lần hỏi về chuyện Hồi Hồn Đan.
 
Mà Hạ Ngôn thì lại đúng hai ngày đều không ló mặt.
 
Ngay khi vừa rồi Liều Vân còn đang nghĩ đến đệ tử Hạ Ngôn của mình, thật sự là nhẫn nại hơn người. Đối với điều này, Liều Vân đương nhiên vừa lòng.
 
Một người tu luyện, nếu là có thể không bị tác động bởi bên ngoài, như vậy có thể càng thêm chuyên tâm tu luyện, ở trên con đường tu luyện, thành tựu cũng tương đối cao hơn người khác rất nhiều.
 
Hạ Ngôn gật đầu nói:
 
- Vâng, sư phụ.
 
- Ừ, Hồi Hồn Đan còn chưa tới thành Tử Diệp. Nếu tới, trước tiên sẽ xuất hiện trong tay ta, đến lúc đó ta sẽ kêu Nguyên Xuân đi gọi con.
 
Liễu Vân gật đầu một cái, nói:
 
- Hạ Ngôn! Sống chết do mạng, con tận lực là tốt rồi. Cho dù cuối cùng Hạ Tử Hân không cứu được, ta cũng không hy vọng con sẽ bị ảnh hưởng.
 
Liễu Vân trước tiên muốn cho Hạ Ngôn dự phòng, tránh cho đến lúc đó Hạ Ngôn không tiếp thụ được.
 
- Tuy nhiên, cho dù tối nay Hồi Hồn Đan không tới, sáng mai cũng có thể tới nơi. Ta ở trong thư đã nói rõ trình độ khẩn cấp của chuyện này, ta nghĩ lão bằng hữu nhất định sẽ nhanh chóng làm tốt.
 
Liễu Vân lại cười cười trấn an Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nói:
 
- Đa tạ sư phụ!
 
Lúc này, Hạ Ngôn cũng chỉ có thể hy vọng trong lòng đan dược có thể đến đúng lúc. Cho dù hắn có gấp thế nào, cũng không có bát kỳ tác dụng ai.
 
Rời khỏi học viện, Hạ Ngôn trở lại tiểu viện của mình, đầu tiên là đi xem Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân cũng giống hai ngày trước, hơi thở mong manh, tuy nhiên ngực vẫn đang còn một hơi.
 
Mấy ngày nay Tiểu Thanh cũng phi thường lo âu, nhưng nàng có thể làm cũng chỉ là giúp Hạ Tử Hân mấy việc vặt như lau rửa thân thể, đổi quần áo.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.