Chương trước
Chương sau
- Người đâu?
 
Hộ vệ giọng ồm ồm kia hơi sững sờ, ánh mắt nhìn quanh một chút, cau mày nói.
 
- Vừa nãy bọn họ hẳn ở nơi này!
 
Dẫn đầu tiểu đội đám người này là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, thực lực Hậu Thiên đỉnh. Ở xung quanh bọn họ, là một khóm cây nhỏ hiển nhiên vừa bị người ta đè lên.
 
- Đuổi theo!
 
Hộ vệ dẫn đầu kia vung tay lên, ánh mắt hơi híp, phân biệt nhìn về phía phương hướng Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ rời đi.
 
"Không xong, hiện tại cơ thể của ta quá hư nhược, tốc độ cũng giảm đi nhiều lắm. Lúc này nếu không lao ra, khẳng định không chạy thoát!"
 
Mộc Vũ trốn ở một chỗ thấp, hết sức khẩn trương lắng nghe tiếng bước chân từ từ tiếp cận nơi này.
 
"Không! Ta không thể để cho bọn chúng bắt được!"
 
Trong lòng Mộc Vũ rống giận:
 
"Hạ Ngôn chết tiệt, lại không mang ta rời đi! Ghê tởm, chờ thương thế ta khỏi hẳn, nhất định phải báo thù này!"
 
Trong ánh mắt Mộc Vũ, chớp động quang mang hung ác. Chỉ là lúc này cơ thể hắn đã không vận chuyển nổi linh lực nữa. Thương thế rất nặng, hơn nữa mất máu quá nhiều, bây giờ còn có thể bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh cũng đã rất khó. Lúc này, một gã Hậu Thiên đỉnh cũng có thể giết hắn!
 
Mấy tên hộ vệ đồng thời ra một thủ thế im lặng, bọn họ đều chú ý tới phía trước có dị thường. Hộ vệ trung niên dẫn đầu ánh mắt ra hiệu, ngón tay chỉ về phía trước. Nơi hắn chỉ tới, đúng là chỗ Mục Vũ ẩn thân. Đột nhiên, hộ vệ này hai tay vung lên, ra một thủ thế vây chặt. Những người khác, cũng nhanh chóng gật đầu.
 
***
 
Một cái bóng trắng, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu đông đảo hộ vệ trên mặt đất. Bước chân khẽ dậm lên mặt đất, thân thể một lần nữa bay nhanh ra ngoài, biến mất ở nơi xa.
 
- Đó là gì?
 
Hộ vệ tạo thành vòng vây, ở bên ngoài Thanh Vân sơn, chỉ cảm thấy có một cái bóng trắng bay qua đỉnh đầu. Ánh mắt vừa tập trung, đã không thấy bóng người đâu nữa.
 
Lúc này tốc độ của Hạ Ngôn đã nhanh vô cùng, những hộ vệ bình thường này căn bản không cách nào bắt được tung tích của Hạ Ngôn.
 
Thoáng chớp mắt, Hạ Ngôn đã chạy xa mấy chục thước, không tới một hồi đã ở ngoài hai ba trăm thước. Những hộ vệ này phản ứng nhanh đi nữa, cũng căn bản không thể truy đuổi được Hạ Ngôn.
 
- Chẳng lẽ ta hoa mắt sao?
 
Một gã hộ vệ lắc đầu, nhìn về phía người bên cạnh.
 
- Có lẽ là một con chim thôi!
 
Thanh Vân Sơn này cũng không ít chim thú mà. Một gã hộ vệ khác mỉm cười nói.
 
- Được rồi! Hăng hái lên nào. Tộc trưởng nói cho dù là một con chim cũng không thể thả nó ra ngoài!
 
Một gã đội trưởng đi tới, trừng mắt quát lớn các hộ vệ gần đó. Những hộ vệ này vội vã đứng thẳng tắp người, ánh mắt dừng ở hướng Thanh Vân Sơn.
 
"Tống gia này thật là dốc sức ra quân mà!"
 
Hạ Ngôn một đường chạy thẳng, chỉ không tới năm phút đã đến cửa đông thành Tử Diệp, cũng có không ít hộ vệ Tống gia đang tra xét đoàn người ra vào.
 
"Hừ! Ta cứ đi vào như thế, xem bọn hắn có thể làm được gì ta!"
 
Hạ Ngôn cười lạnh, sải bước đi tới.
 
- Đứng lại!
 
Vừa tới gần cửa thành, liền nghe được một tiếng hét lớn.
 
Hạ ngôn cười dừng bước, nhìn hai gã hộ vệ Tống gia tới gần mình. Hai tên hộ vệ này đều có thực lực Hậu Thiên, cũng không đả thông toàn bộ một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Nếu như giao thủ, Hạ Ngôn chỉ cần một ngón tay cũng có thể dễ dàng đánh chết hai người. Nhưng mà cách đó không xa còn mười mấy tên hộ vệ Tống gia đang nhìn chằm chằm về hướng này.
 
- Tới từ chỗ nào, vì sao trên người nhiều bụi bặm như vậy?
 
Một gã hộ vệ trong đó quát hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn lớn tiếng chất vấn.
 
Hạ Ngôn mỉm cười, đột nhiên biến sắc nói:
 
- Ta từ đâu tới đây, là ngươi có thể hỏi sao?
 
Hộ vệ kia sững sờ, dường như không nghĩ tới Hạ Ngôn dám nói như vậy. Ngây người một hồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, rút trường kiếm trong tay chỉ vào Hạ Ngôn.
 
- Ngươi là ai? Nếu không thành thật nói ra, ta sẽ không khách khí!
 
Một tên hộ vệ khác cũng rút trường kiếm, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
- Ha ha! Các ngươi tránh ra cho ta, nếu còn cản đường, Tống Lập tộc trưởng Tống gia các ngươi sẽ không khách khí với các ngươi đâu.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, phất tay nói với hai người này.
 
- Cái gì?
 
Hai hộ vệ này nghe giọng điệu Hạ Ngôn lớn như vậy, hai mắt nhìn nhau, cũng có chút không xác định.
 
- Xảy ra chuyện gì?
 
Một gã đội trưởng hộ vệ đi tới, liếc nhìn Hạ ngôn, lại cau mày hỏi hai gã hộ vệ kia.
 
- Đội trưởng, người này có chút khả nghi, lại không nói thân phận của mình. Hình như hắn nhận biết tộc trưởng đại nhân!
 
Hai tên hộ vệ vội vã cúi đầu hành lễ nói.
 
- Ồ?
 
Đội trưởng kia nhíu mày, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn, thầm nghĩ:
 
"Người này trên người dính đầy bụi bặm, hình như đi từ trong núi ra, chẳng lẽ là từ Thanh Vân Sơn? Nếu như vậy, ta phải bẩm báo trưởng lão mới đúng, vạn nhất hắn chính là người tộc trưởng muốn tìm thì sao".
 
Nghĩ vậy, đội trưởng này cười cười với Hạ Ngôn, khách khí nói:
 
- Không biết vị tiên sinh này có phải người thành Tử Diệp ta?
 
Hạ Ngôn cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, liếc đội trưởng hộ vệ kia nói:
 
- Không sai, ta là Hạ Ngôn, học viên đặc thù Học Viện Tử Diệp. Hừ, các ngươi cản đường ta đi là có ý gì? Chẳng lẽ một cái Tống gia cỏn con là có thể muốn làm gì thì làm ở thành Tử Diệp?
 
Mấy tên hộ vệ kia lập tức hít một hơi lạnh, hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn.
 
Danh vọng của Hạ Ngôn, những hộ vệ này đều nghe nói tới, Hạ Ngôn là đệ tử Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, thân phận cực kỳ đặc thù. Thậm chí không ít người đồn đại, nói Tống Ngọc Hâm nhi tử tộc trưởng chính là bị Hạ Ngôn này đánh chết. Thế nhưng, sau khi tộc trưởng biết chỉ có thể nén giận, không dám tìm Hạ Ngôn báo thù cho nhi tử. Nghe đồn Hạ Ngôn rất trẻ tuổi, là học viên vừa gia nhập học viện Tử Diệp, hiện tại nhìn thấy, quả nhiên rất trẻ tuổi.
 
Đội trưởng hộ vệ kia sau khi kinh hãi, hung hăng nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn.
 
"Theo lời đồn nói hắn đã là cảnh giới Linh Sư, cái này sao có thể chứ? Trẻ tuổi như thế, Linh Sư?"
 
Trong lòng đội trưởng hộ vệ thật sự khó có thể tiếp thu.
 
Hạ Ngôn nói không sai, Tống gia bọn họ phong tỏa cửa thành cũng chỉ tra xét người thường, hay là các gia tộc nhỏ. Đối với người Thánh điện, còn có các thế lực lớn như người Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Phòng đấu giá. bọn họ đều không có quyền lợi kiểm tra. Dù là người Tống gia, ở trong mắt người thường là một con cọp hung mãnh, thế nhưng ở trong mắt người mạnh mẽ chân chính, căn bản không hề có uy hiếp gì.
 
- Này. Ha ha!
 
Đội trưởng hộ vệ giật mình cười nịnh bợ khom người.
 
- Hóa ra là Hạ Ngôn tiên sinh, đều trách chúng ta có mắt không tròng. Hạ Ngôn tiên sinh, mời ngài vào.
 
Đội trưởng hộ vệ mang theo hai hộ vệ chậm rãi thối lui sang một bên.
 
Lúc này Hạ Ngôn mới gật đầu, quét nhìn các hộ vệ Tống gia, sải bước đi vào cửa thành Đông.
 
- Đội trưởng! Hạ Ngôn này rất khả nghi.
 
Chờ Hạ Ngôn đi xa, hộ vệ kia mới dám mở miệng.
 
- Ừ! Ta lập tức đi báo cáo trưởng lão. Hắn đã vào thành, lại là học viên Học Viện Tử Diệp, không sợ không tìm được hắn!
 
Đội trưởng hộ vệ ánh mắt lóe lên, đắc ý nói.
 
Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn xuất hiện ở trong tiểu viện của mình. Vừa đi tới cửa viện, Hạ Ngôn liền thấy Tiểu Thanh hai mắt đỏ hồng đứng trong viện, Thổ Cẩu lại không tinh thần nằm dưới chân nàng.
 
Tiểu Thanh vừa nhìn thấy Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện, thân thể mềm mại run lên, sau đó dụi dụi đôi mắt sáng ngời, còn tưởng là mình nhìn nhầm. Gót sen nhanh chóng bước tới, trong miệng kêu một tiếng:
 
- Hạ Ngôn ca!
 
Bóng người đã chạy ào vào trong lòng Hạ Ngôn. Mấy ngày nay không gặp Hạ Ngôn, Tiểu Thanh vẫn tâm thần không yên. Trước đây lúc ở thành Ngọc Thủy, nếu Hạ Ngôn có việc không trở lại, cũng sẽ nói cùng Tiểu Thanh một tiếng. Còn lúc này lại không có bất cứ tin tức gì, hơn nữa Hạ Ngôn còn không mang Thổ Cẩu theo cùng. Nếu như có Thổ Cẩu đi cùng, Tiểu Thanh sẽ không quá lo lắng.
 
- Hạ Ngôn ca! Mấy ngày nay huynh đi đâu vậy?
 
Khôi phục một ít tinh thần, Tiểu Thanh ngừng khóc. Lúc này mới rời khỏi người Hạ Ngôn, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được hỏi.
 
Hạ Ngôn nhìn hai mắt sưng đỏ của Tiểu Thanh, nhẹ nhàng xoa xoa cười nói:
 
- Đừng khóc nữa, huynh không sao, chỉ là ra ngoài tu luyện thôi, lúc đi cho rằng cùng ngày có thể trở về, không ngờ. Tiểu Thanh, huynh đã đi mấy ngày rồi?
 
Đến bây giờ Hạ Ngôn còn chưa rõ mình đã hôn mê trong hang núi bao nhiêu ngày.
 
Tiểu Thanh vội vàng nói:
 
- Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi! Hạ Ngôn ca, hiện giờ huynh đói bụng không, muội đi làm thức ăn cho huynh ngay.
 
Nói rồi Tiểu Thanh liền lắc eo nhỏ bước nhanh về phía phòng bếp.
 
- Ngao!
 
Thổ Cẩu đặt chân lên giày Hạ Ngôn, vẻ đáng thương vẫy vẫy đuôi. Mấy ngày nay nó cũng lo lắng an toàn của Hạ Ngôn, nó đã ra ngoài thành vài lần nhưng đều không tìm được Hạ Ngôn. Thổ Cẩu cũng không biết Hạ Ngôn phải đi tới Thanh Vân Sơn ở thành đông.
 
- Ha ha! Thổ Cẩu, một lát nữa chúng ta phải đi làm chút chuyện. Hắc, có lẽ sẽ giết một ít người!
 
Hạ Ngôn sờ sờ đầu Thổ Cẩu cười nói, trong mắt lóe lên một tia lệ quang.
 
Lục gia, hôm nay nhất định phải đi! Lục Khai hiện giờ không biết làm gì, có thể hắn còn không biết đại họa đã tới trên đầu rồi.
 
- Ngao ô!
 
Thổ Cẩu nghe được Hạ Ngôn nói, đôi mắt xanh chớp động lục quang, hưng phấn kêu một tiếng, lông toàn thân run lên.
 
"Tống gia kia, tộc trưởng Tống Lập là cảnh giới Đại Linh Sư, sau lưng còn bốn năm cường giả Linh Sư. Mà Lục gia cùng Tống gia, hẳn thực lực tương đương, như vậy cũng có thể có một cường giả Đại Linh Sư. Thổ Cẩu sau khi biến thân có thể đánh ngang Đại Linh Sư, khả năng còn mạnh hơn Đại Linh Sư sơ kỳ nhiều. Mà còn lại. "
 
Trong lòng Hạ Ngôn đã sớm suy tính.
 
"Hừ! Trong Linh sư còn ai là đối thủ của ta nữa! Dù là bốn năm Linh Sư đồng thời lên, ta còn có thể ứng phó được! Lục Khai à Lục Khai, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt thôi!"
 
Trên mặt Hạ Ngôn hiện lên một tia cười lạnh.
 
Lúc này đây, Hạ Ngôn xác thực hết sức phẫn nộ. Lục Khai này lại lấy mình làm mồi dụ, nếu không phải có lão nhân Thánh Hoàng, chính mình đã là một người chết. Tống Lập kia dù có biết thân phận mình, lúc đó cũng không có khả năng lưu thủ, chỉ có khả năng giết chết mình, sau đó hủy thi diệt tích. Lục Khai này, dụng tâm thật quá ác độc.
 
"Lục Khai! Không giết ngươi, ta không phải là Hạ Ngôn!"
 
Trong lòng Hạ Ngôn phẫn nộ quát.
 
Hạ Ngôn vào phòng rửa mặt, lại thay một bộ quần áo mới, lúc này mới đi ra ngoài phòng, Thần Hi kiếm trong tay cũng lau chùi một lần.
 
Tiểu Thanh chuẩn bị xong cơm nước, Hạ Ngôn xác thực rất đói bụng. Ba ngày đã không ăn cơm, dù là thực lực có mạnh hơn đi nữa, cũng sẽ có cảm giác đói.
 
Nhìn Hạ Ngôn ăn được nhiều như vậy, Tiểu Thanh cũng vô cùng vui vẻ.
 
- Tiểu Thanh! Một hồi nữa huynh còn phải ra ngoài làm việc, muội ở nhà đừng ra cửa.
 
Hạ Ngôn ăn cơm xong, cười nói với Tiểu Thanh.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.