Chương trước
Chương sau
Nêu như nói Hạ Ngôn không muốn có được bản bí tịch Thần cấp này, hiển nhiên không có khả năng! Có thể dung hợp bí điển Thần cấp, như vậy uy lực của Linh La kiếm sẽ tăng lên tới cấp độ hoàn toàn mới. E rằng cho dù cưởng giả có thực lực cao hơn một hai bậc, cũng khó thể là đối thủ của Hạ Ngôn.
 
Nói ngay như vừa rồi đánh một trận với đại trưởng lão, nếu Linh La kiếm của Hạ Ngôn đã dung hợp bản bí điển Thần cấp này thì đại trưởng lão Tống gia căn bản không thể là đối thủ của Hạ Ngôn.
 
Uy lực của Linh La kiếm bây giờ vẫn chỉ tương đương với với bí điển Nhân cấp đỉnh. Ngay cả uy lực Thiên cấp bí điển đều không đạt được.
 
Mà đại trưởng lão Tống gia kia e rằng đã học được bí điển Thiên cấp. Với thế lực của Tống gia, muốn có một hai bản bí điển Thiên cấp, cũng không phải không thể. Một đao cuối cùng của đại trưởng lão Tống gia đánh bay Hạ Ngôn, võ kỹ xuất ra đều đạt tới một ngàn ba trăm độ.
 
Hạ Ngôn lắc đầu cười khẽ, nói với Tô Cách:
 
- Tô lão gia! Bản bí điển này, ta quả thật rất cần, nhưng đối với Tô gia bản bí tịch này có ý nghĩ rất phi phàm, ta nghĩ có lẽ ta không thể nhận lấy!
 
Hạ Ngôn cũng không có vươn tay tiếp lấy hộp ngọc bích.
 
Sắc mặt Tô Cách lại âm trầm, nói:
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ta chỉ có một người con gái, chính là Tô Cầm. Cậu cảm thấy, Tô Cầm có thể học bản bí điển này sao?
 
Hạ Ngôn không nói gì, bí điển Thần cấp phải là Đại Linh Sư hậu kỳ mói có thể học được. Tô Cầm ngay cả một đường kinh mạch cùng không đả thông, cho dù là bí điển Nhân cấp, nàng cũng không thể học, chứ đừng nói tới bản bí điển Thần cấp này.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh!
 
Đôi mắt Tô Cách sáng ngời, chậm rãi nói:
 
- Năm nay niên kỷ của ta đã năm mươi hai tuổi, Ha ha! Ta biết cơ thể của ta, qua thêm mười năm nữa, có thể ta không xong rồi. Khi đó, Tô Cầm mới hơn hai mươi tuổi. Tuy rằng Tô Cầm là con gái của ta nhưng con bé cũng không thích chuyện kinh doanh. Ta chết thì nàng làm sao đây? Điều này ta vẫn luôn lo lắng.
 
Tô Cách thở dài một tiếng!
 
-Ta muốn cầu Hạ Ngôn tiên sinh, sau này có thể chiếu cố cho Tô Cầm!
 
Giọng nói Tô Cách bồng cao hơn. Tô Cầm ở bên cạnh, mặt ngẩn ra, rồi sau đó hai má ửng đỏ lên.
 
Lúc này Hạ Ngôn chấn động! Hắn không nghĩ tới, Tô Cách đưa ra yêu cầu như vậy.
 
-Ha ha.
 
Tô Cách cười cười ha ha.
 
- Đương nhiên ta cũng không muốn làm chậm trễ đại sự cả đời của Hạ Ngôn tiên sinh. Nếu như Hạ Ngôn tiên sinh cảm thấy con gái của ta không xứng với cậu thì chỉ cần coi nàng là muội muội là được rồi. Ca ca chiếu cố muội muội, ta nghĩ chuyện đó không có vấn đề gì!
 
Tô Cầm vội nhìn Hạ Ngôn, ngón tay có chút khẩn trương mân mê gấu áo.
 
- Tô lão gia! Ông quá nghiêm trọng rồi! Chỉ cần Hạ Ngôn ta còn một hơi, cũng nhất định chiếu cố Tô Cầm!
 
Đôi mắt Hạ Ngôn kiên định, nói với vẻ thành khẩn.
 
- Được!
 
Tô Cách lớn tiếng nói.
 
- Như vậy bản bí tịch này vốn không có tác dụng gì với Tô gia!
 
Tô Cách mạnh mẽ đưa hộp ngọc bích đến bên cạnh Hạ Ngôn, không làm ra vẻ gì hết.
 
Hạ Ngôn biết, Tô Cách thật tâm đưa bản bí điển Thần cấp này cho mình! Trầm ngâm một lát, Hạ Ngôn rốt cục vươn tay lấy hòm lại, gật gật đầu.
 
- Tô lão gia! Ta đây liền nhận quyển bí tịch này, tương lai nếu Tô cầm có con thì chỉ cần nó có thiên phú tu luyện thì ta nhất định sẽ hết sức giúp nó tu luyện.
 
Đôi mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Tô Cầm, hít thở, dịu dàng nói:
 
- Mặc kệ phụ thân đứa bé là ai!
 
Trên mặt Tô Cách lập tức lộ ra vẻ kích động, hai tay run nhè nhẹ, giữ chắc tay Hạ Ngôn.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Cám ơn!
 
Tô Cách lại nhìn về phía Tô Cầm đang ửng đỏ mặt ở bên cạnh.
 
- Cầm nhi! Sau này coi Hạ Ngôn giống như ca ca. Có Hạ ngôn, con sẽ không bị bất cứ người nào khinh thường, cho dù là người như Tống Ngọc Hâm, cũng không được.
 
Hiện tại trong lòng Tô Cách quả thật bỏ xuống một khối đá lớn, con gái có thể nhận thức Hạ Ngôn, thật sự là ơn phúc trời cao ban cho. Nếu không phải con gái trong Thiên Tinh Các tình cờ gặp Hạ Ngôn. Hôm nay chỉ sợ Tô gia hoàn toàn bị hủy. Cho dù Tô gia có thể bảo toàn, con gái Tô Cầm khẳng định cũng không thể bảo toàn.
 
"Nếu Cầm nhi không còn thì Tô Cách ta sống còn có ý nghĩ gì nữa?" Trong mắt Tô Cách có lệ quang, mơ hồ trong lòng kích động thầm nghĩ.
 
Hạ Ngôn tiếp nhận hộp ngọc bích này, nhìn thấy Tô Cách một lần nữa đưa bí điển tới, trong lòng cùng dị thường kích động. Bí điển Thần cấp, đối với bất luận một người tu luyện nào mà nói, đều là thứ ước mơ tha thiết. Cho dù thực lực không đủ tạm thời không thể tu luyện, chỉ sợ cũng muốn có được.
 
Nhẹ nhàng lấy ra bí điển được làm bằng ngọc thạch màu lục, Hạ Ngôn nhìn thấy trên trang thứ nhất chỉ có vài chữ đơn giản.
 
Mấy chữ này là: "Hỗn Độn Âm Dương Kiếm"!
 
Trông thấy mấy chữ đơn giản này, Hạ Ngôn liền cảm thấy hoang mang thấp thỏm. Một loại lực lượng mê hoặc lòng người, chính là từ trên đó phát ra. Hạ Ngôn biết, càng là người có tu vi cao thâm, sẽ bị chữ này ảnh hưởng càng lớn hơn. Chỉ có mấy chữ, đã có thể khiến cho tâm thần đã thu liễm của Hạ Ngôn bị rung động. Nội dung trong đó, lại tràn ngập lực lượng khó tin. Năm chữ đơn giản trên đó, từng chữ đều có thể trích ra một chữ để nhìn riêng biệt.
 
Đọc từng chữ một, nhìn thấy mỗi một chữ, tâm tư Hạ Ngôn liền đắm chìm vào trong đó.
 
"Chỉ xem cái tên này, đều có thể làm cho võ kỹ của người ta tăng lên một khoảng nhất định!"
 
Hạ Ngôn giật mình trong lòng không thôi. Tên võ kỹ này dường như cũng ẩn chứa một loại kiếm ý độc đáo! Tuy rằng trong đầu Hạ Ngôn không diễn luyện, nhưng hắn lại cảm giác Linh La kiếm của mình càng thêm tinh thuần hơn một chút.
 
Nhẹ nhàng sờ một chút, Hạ Ngôn một lần nữa đóng hộp ngọc bích lại.
 
- Tô lão gia! Ta đây sẽ nhận lấy bản bí điển này!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu thật mạnh. Lúc này Hạ Ngôn mới cẩn thận thu hộp ngọc bích này vào trong áo.
 
- Cầm nhi! Đưa Hạ ngôn tiên sinh về phòng nghỉ ngơi!
 
Tô Cách nhìn về phía Tô cầm, rồi sau đó lại cười nói:
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Lát nữa ta sẽ cho Tô cầm đưa bữa tối đến phòng ngươi.
 
Hạ Ngôn liền nói:
 
- Không cần! Sau khi ta trở về phải vận công để khôi phục linh lực. Hơn nữa hiện tại cũng không ăn được bất cứ thực vật gì!
 
Tô Cách gật gật đầu, nói:
 
- Vậy được rồi! Sáng ngày mai ta sẽ phái người đến gọi cậu!
 
Tô Cầm đưa Hạ Ngôn về phòng, dọc theo đường đi cúi đầu, cũng không nói.
 
Tới phòng khách, mấy lần muốn nói lại thôi. Tuy nhiên cuối cùng vẫn không nói ra gì.
 
"Chẳng lẽ huynh ấy không hài lòng ta sao?"
 
Lòng Tô Cầm đang tranh đấu loạn thất bát nháo với nhau.
 
"Nếu hài lòng, vì sao không tỏ vẻ gì chứ? Hồi sáng người ta đã nói qua lời nói này, huynh ấy giống như quên rồi!"
 
"Chẳng lẽ huynh ấy còn muốn người ta nói ra nữa sao?" Tô Cầm nhìn Hạ Ngôn với vẻ có chút u oán.
 
"Làm sao có thể nói ra lần nữa chứ? Buổi sáng vốn tưởng rằng không thể thoát khỏi ma thủ của Tống Ngọc Hâm nên mới nói ra những lời này. Hiện tại nói nữa, vạn nhất bị cự tuyệt, vậy không phải là mắc cỡ chết người sao?"
 
Trái tim Tô Cầm không ngừng kêu "phanh phanh", cuối cùng chỉ là thở ra thầm kín, rồi sau rời khỏi phòng Hạ Ngôn.
 
Thật ra trong lòng Hạ Ngôn cùng không nhàn rỗi, hắn còn đang lo Tô Cầm nói ra điều gì nữa.
 
Tô Cầm có dung mạo tuyệt mỹ, nếu so sánh cũng không thể kém Tử Hân! Bằng không Tống Ngọc Hâm kia cũng không tốn nhiều thởi gian như vậy, nhất định phải lấy Tô Cầm. Tuy nhiên, Hạ Ngôn quả thật vẫn chưa tính đến. Đến lúc này, hắn không cự tuyệt không được, cự tuyệt cũng không được. Cho nên cuối cùng Tô Cầm cũng chưa nói gì. Trái lại khiến hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
 
Tô Cầm đi rồi Hạ Ngôn đóng cửa phòng lại, lại lấy ra "Hỗn Độn Âm Dương Kiếm!"
 
Từng mảnh từng mảnh ngọc thạch này, là dùng kim tuyến xâu lại. Ngọc thạch vào tay, một luồng cảm giác ôn nhuận nhàn nhạt, hiển nhiên là ngọc thạch cực phẩm.
 
"Hiện tại tinh thần lực của ta e rằng vẫn không thể tu luyện bản bí điển Thần cấp này. Tuy nhiên, nhìn xem chắc là không có chuyện gì!"
 
Trong lòng Hạ Ngôn có chút không kiềm nổi muốn mở ra xem. Loại lòng hiếu kỳ này, bất cứ người nào cùng không thể tránh được.
 
Sau khi do dự một lát, Hạ Ngôn vươn tay, muốn mở ra trang thứ nhất!
 
- Dừng!
 
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói truyền đến từ bên cạnh. Hạ Ngôn giật mình mạnh mẽ quay lại, nhìn thấy Thánh Hoàng gia gia đứng cách mình nửa thước, đôi mắt trợn tròn nhìn mình. Đầu tiên Hạ Ngôn giật mình, rồi sau đó mừng rỡ. Mấy ngày nay, Hạ Ngôn ngóng trông Thánh Hoàng gia gia xuất hiện.
 
- Tiểu tử! Vận khí của ngươi thật sự quá tốt, tùy ý cứu người, cũng có thể có được bí điển Thần cấp!
 
Đầu lão Thánh Hoàng nhoáng lên, rồi sau đó chỉ vào "Hỗn Độn Âm Dương Kiếm" nói:
 
- Nếu năm xưa ta có vận khí như ngươi, chỉ sợ.
 
- Tuy nhiên ngươi vẫn không thể nhìn xem!
 
Lão Thánh Hoàng động nhiên dừng lại bắt đầu câu chuyện, rồi sau đó lắc đấu nhìn Hạ Ngôn khẳng định nói.
 
Hạ Ngôn sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
 
- Vì sao con không thể xem chứ?
 
Đôi mắt lão Thánh Hoàng trợn trừng:
 
- Linh La tâm pháp là tự động tu luyện bí điển ngươi nhìn thấy, cho dù ngươi không muốn tu luyện thì nó cũng sẽ tự động vận hành!
 
- Người tu luyện bình thường mặc dù không thể tu luyện, cũng có thể tùy tiện nhìn xem bản bí tịch này.
 
Lão già Thánh Hoàng này đưa hai tay ra sau lưng.
 
- Nhưng còn ngươi thì tuyệt đối không được! Hiện tại độ cứng cỏi tinh thần của ngươi chỉ ở tiểu thừa. Sau khi Linh La bí điển diễn luyện bản bí điển Thần cấp này, tinh thần của ngươi sẽ trực tiếp bị hỏng. Nhẹ thì tẩu hòa nhập ma linh lực mất hết, nặng thì ngu ngốc cái gì cũng không biết!
 
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Ngôn đại biến.
 
- Tuy nhiên ngươi đừng có vội, theo thực lực tăng lên của ngươi, độ cứng cỏi tinh thần cũng sẽ tăng lên rất nhanh!
 
Lão Thánh Hoàng biến đổi giọng điệu, trấn áp Hạ Ngôn có chút mê mang, lại nói:
 
- Cho ngươi hình dung một chút. Nếu như độ cứng cỏi tinh thần tổng cộng chia làm một trăm độ. Như vậy ngươi hiện tại, chỉ có mức độ khoảng hai mươi lăm hay ba mươi độ. Mà bản bí điển người muốn tu luyện, tăng độ tinh thần cứng cỏi lên tới hơn năm mươi độ!
 
- Hai mươi lăm độ đến ba mươi độ. Hạ Ngôn thì thào lặp lại một câu.
 
Dựa theo ý của lão Thánh Hoàng, vậy mình muốn tu luyện bản "Hỗn Độn Âm Dương Kiếm", ít nhất còn phải tăng mức độ cứng cỏi của mình lên gấp đôi! Nhìn lên quyển ngọc bích này, trong lòng Hạ Ngôn có chút buồn bực. Rõ ràng có loại bí điển hiếm thấy có một không hai, lại không thể tu luyện!
 
Liếm liếm môi, Hạ Ngôn có chút không cam lòng.
 
- Ngay cả xem cũng không thể sao? Cũng không biết khi nào mới có thể đạt tới yêu cầu.
 
Lão già Thánh Hoàng cười ha ha nói:
 
- Đừng gấp! Sẽ rất nhanh, sử dụng một số đan dược. Ha ha! Mất không bao lâu, ngươi có thể học bản bí điển Thần cấp này!
 
Hạ Ngôn nghe nói như thế, con ngươi sáng lên. Nói đến đan dược, Hạ Ngôn đã đợi mất nhiều ngày. Đan dược tổng cộng chia làm chín cấp, với thực lực hiện tại của Hạ Ngôn, hắn có thể luyện chế ra đan dược cấp một và cấp hai! Mà mỗi một cấp trong chín cấp đan dược, đại lục chỉ công nhận có tám mươi mốt loại. Mỗi loại đan dược, phần lớn có thành phần gần như là giống nhau. Chỉ có dược liệu chủ là khác nhau, cho nên tên của đan dược cũng không giống nhau.
 
Đan dược nhất phẩm có tám mươi mốt loại, đan dược nhị phẩm tám mươi mốt loại, mà đan dược tam phẩm cũng tám mươi mốt loại. Mỗi loại đan dược đều được chia thành cửu phẩm. Phẩm cấp càng cao thì tác dụng của đan dược càng mạnh. Trong đó có vài loại đan dược chữa thương thất phẩm, bát phẩm đều có công hiệu phi thường thần kỳ. Thậm chí có một loại đan dược bát phẩm là Tục Ngọc Đan thậm chí có thể nối liền được tứ chi bị gãy.
 
- Thánh Hoàng gia gia, hiện giờ con phải chuẩn bị cái gì?
 
Đôi mắt Hạ Ngôn chớp động tinh quang, không thể chờ được nói.
 
- Đầu tiên, con phải đi mua một cái dược đỉnh, chính là đỉnh lô để luyện đan! Dược đỉnh phẩm chất càng tốt thì công hiệu của đan dược luyện ra càng cao.
 
Lão Thánh Hoàng cười nói.
 
Hạ Ngôn cũng biết, mặc dù cùng là đan dược nhất phẩm, nhưng công hiệu cũng có chút khác biệt nhỏ. Khác biệt này một được quyết định bởi năng lực của người luyện đan, hai là quyết định bởi dược đỉnh của người luyện.
 
Một cái dược đỉnh tốt cũng rất khó cầu. Mà trong một số cửa hàng dược liệu lớn cũng có bán dược đỉnh. Tuy nhiên, những dược đỉnh đó cũng chỉ có phẩm chất bình thường mà thôi.
 
- Vâng, con biết rồi, con sẽ tận lực đi mua một cái dược đỉnh tốt nhất!
 
Hạ Ngôn gật đấu nói.
 
Hiện giờ Hạ Ngôn còn lại kim phiếu khoảng tám mươi vạn, hẳn là có thể mua một dược đỉnh tốt một chút. Dược đỉnh tốt đều là loại đã được một Luyện Đan Sư mạnh mẽ sử dụng. Ví như nói tới dược đỉnh của cao cấp Luyện Đan Sư đã từng dùng, đó đều là bảo vật vô giá.
 
Lão Thành Hoàng cười lắc đầu nói:
 
- Con hiện giờ ngay cả một sơ cấp Luyện Đan Sư còn chưa phải, dược đỉnh tốt con cũng không phát huy được tác dụng của nó. Như vậy đi, con cứ đi mua một cái dược đỉnh bình thường trước, còn về dược đỉnh tốt thì tương lai có cơ hội sẽ tìm.
 
Nghe vậy Hạ Ngôn không khỏi gật gật đầu. Thánh Hoàng gia gia nói cũng đúng. Hiện giờ, việc cần thiết nhất bây giờ là luyện đan, tăng cường năng lực luyện đan của mình.
 
- Con hiểu.
 
Hạ Ngôn nhìn lão Thánh Hoàng nói.
 
- Sau đó, đi chuẩn bị dược liệu. Nhớ kỹ, nhất định phải chuẩn bị số lượng lớn. Thời điểm bắt đầu luyện đan, khẳng định là con còn chưa thể khống chế chính xác linh hồn lực được, tất nhiên sẽ lãng phí một lượng lớn dược liệu. Những dược liệu đó đều là những dược liệu cấp thấp giá cả bình thường, lãng phí một ít cũng không quan hệ.
 
Lông mi lão Thánh Hoàng run lên.
 
- Chờ thời điểm luyện đan thuật của con đạt tới xác xuất thành công một nửa, chúng ta lại luyện chế Đoán Thần Đan giúp cho tinh thần con cứng cỏi hơn!
 
Tiếp theo, Hạ Ngôn tìm giấy bút, ghi lại gần trăm loại dược liệu cấp thấp. Những dược liệu này tuy không phải quý báu, nhưng kèm điều kiện là một số lượng khổng lồ thì cũng cần một khoản tiền tài kếch xù mới mua được.
 
"Ở thành Ngọc Thủy ta còn có thể tìm Mạc Khải hỗ trợ mua những dược liệu này, giờ tới thành Tử Diệp lại không có Mạc Khải hỗ trợ!" Hạ Ngôn không khỏi suy nghĩ.
 
Có thể tìm một người quen thì có thể tiết kiệm được không ít tiền.
 
"Đúng rồi, tìm đại ca Lý Nguyên Xuân hỗ trợ, hẳn là hắn biết được người buôn bán dược liệu!"
 
Hạ Ngôn suy tư một chút, liền nghĩ tới Lý Nguyên Xuân. Lý Nguyên Xuân là người bên cạnh Viện trưởng, khẳng định là tiếp xúc với nhiều người, biết đám người buôn bán dược liệu cũng bình thường. Hơn nữa, nếu Lý Nguyên Xuân ra mặt, vậy thì khẳng định có thể bớt được không ít kim tệ!
 
Quét qua vài lần tờ giấy ghi dược liệu, lúc này Hạ Ngôn mới gật đầu cất vào trong vạt áo. Lão Thánh Hoàng để cho Hạ Ngôn ghi nhớ những dược liệu này xong, liền trở về nhẫn Linh La.
 
Ngoài cửa sổ, rất nhiều những điểm sáng lóng lánh.
 
Hạ Ngôn ngồi trên giường, vận chuyển Linh La tâm pháp khôi phục linh lực đã hao phí buổi chiều. Hiện tại tốc độ hấp thu linh lực tuy chậm, nhưng khôi phục thì lại rất mau. Linh lực trong thiên địa vô cùng vô tận, muốn tăng trưởng linh lực thì rất thong thả, nhưng bổ sung linh lực bị hao phí thì lại không cần khí lực gì.
 
Thời gian trôi đi rất nhanh. Mặt trời ngày thứ hai đã chiếu sáng xuống cửa sổ căn phòng của Hạ Ngôn.
 
Chậm rãi mở mắt, Hạ Ngôn thở ra một ngụm trọc khí, song chưởng chậm rãi giơ lên, rồi sau đó lắc mình một cái, nhảy từ trên giường xuống.
 
- Trải qua một đêm, linh lực của ta đã hoàn toàn khôi phục. Kinh mạch hao tổn ngày hôm qua cùng đã chữa trị xong.
 
Hạ Ngôn vừa lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Nếu là người bình thường mà bị thương tổn đến kinh mạch thì chỉ sợ phải tu dưỡng nửa tháng. Mà Hạ Ngôn chỉ mất một đêm đã hoàn toàn chữa trị xong. Điều này đương nhiên phải quy về công lao của linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn. Quang điểm trong linh lực có công hiệu chữa thương kỳ lạ.
 
Cộc cộc.
 
Đang lúc Hạ Ngôn chuẩn bị mở cửa phòng, hắn liền nghe được tiếng chân nhỏ, rồi sau đó là tiếng gõ cửa. Hạ Ngôn trực tiếp mở cửa nhìn ra ngoài, thấy hai nha hoàn, trong tay đang cầm đồ dùng tẩy rửa.
 
- Công tử, rửa mặt đi!
 
Một nha hoàn cung kính thi lễ nói.
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Cảm ơn các ngươi.
 
- Đây là việc chúng tôi phải làm mà.
 
Nha hoàn kia vội vàng nói.
 
Hai nha hoàn đặt chậu rửa mặt xuống, sau đó còn muốn rửa mặt cho Hạ Ngôn, tuy nhiên Hạ Ngôn vội vàng cự tuyệt. Lúc còn ở Hạ gia, Hạ Ngôn chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, Tiểu Thanh nói phải giúp hắn rửa mặt, hắn cũng không đáp ứng.
 
Dùng bữa sáng cùng với Tô Cách và Tô Cầm, Hạ Ngôn liền rời khỏi Tô gia. Đương nhiên, ánh mắt u oán của Tô Cầm vẫn nhìn theo Hạ Ngôn rời đi. Mà Hạ Ngôn, cũng chỉ có thể giả ngu.
 
Về phần Tô Cách, ông chỉ có thể thở dài. Đối với tâm tư của con gái, phụ thân như ông tất nhiên hiểu rõ, nhưng ông cùng không biết có thể làm được gì. Hạ Ngôn là đệ tử của Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, luận thân phận Tô gia bọn họ vốn không có chút ưu thế nào, mà còn ở trong hoàn cảnh xấu. Luận tướng mạo nhân phẩm, Hạ Ngôn tuyệt đối không có điểm nào để Tô Cách có thể chê được, vậy thì ông còn có gì để nói với Hạ Ngôn?
 
- Cầm nhi à, hạnh phúc này, con phải tự mình tranh thủ thôi!
 
Khi bóng dáng Hạ Ngôn biến mất tại con phố trước cửa Tô gia, Tô Cách nói.
 
Tô Cầm nao nao nói:
 
- Phụ thân, người nói gì vậy?
 
- Ha ha, ta nói gì, chắc là con hiểu.
 
Cười lắc đầu, Tô Cách nhấc chân đi vào trong nhà.
 
- Tiểu thư, Hạ Ngôn thiếu gia này trẻ tuổi như vậy, sao lại lợi hại như vậy nha?
 
Tiểu Hoa thấy lão gia rời đi, mới dám nói chuyện.
 
- Tiểu thư. Hạ Ngôn thiếu gia bộ dạng thật là anh tuấn nha!
 
Tiểu Hoa không đợi Tô Cầm nói chuyện, lại bĩu môi, nói tiếp, nhéo nhéo khuôn mặt, sau đó bước nhanh vào sân.
 
Tống gia!
 
Khi tộc trưởng Tống gia Tống Lập ôm thi thể Tống Ngọc Hâm về đến gia tộc, toàn bộ gia tộc đều sôi trào cả lên! Trong nửa canh giờ, các trưởng lão gia tộc trong thành Tử Diệp đều chạy tới nội viện Tống gia. Tống Lập lẳng lặng ôm thi thể Tống Ngọc Hâm giữa Nghị sự đường. Gần mười vị trưởng lão gia tộc lục tục đi tới.
 
- Tộc trưởng, rốt cục là ai làm? Ta đi chém hắn!
 
Tống gia Tam trưởng lão trợn đôi mắt trâu, hung tợn hét lớn.
 
- Đúng vậy, rốt cục là ai. Dám hại chết Ngọc Hâm!
 
Trưởng lão khác đều rống lên.
 
Chỉ có Đại trưởng lão đứng yên không lên tiếng. Thấy tộc trưởng không trả lời, các trưởng lão khác lại nhìn về phía Đại trưởng lão.
 
- Đại trưởng lão, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
 
Ngũ trưởng lão trầm giọng hỏi.
 
Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm, ánh mắt nhìn tộc trưởng Tống Lập. Tống Lập thoáng giơ tay phải lên.
 
Lúc này Đại trưởng lão mới căm hận nói:
 
- Địch nhân của Tống gia chúng ta lúc này đây, rất mạnh, mạnh đến mức chúng ta phải nuốt chiếc răng rụng vào bụng!
 
Tiếng nói của Đại trưởng lão khiến cho hội nghị đường vốn ầm ầm trở nên yên tĩnh.
 
Người có thể khiến cho Đại trưởng lão nói như vậy tuyệt đối không nhiều lắm.
 
- Đại trưởng lão, rốt cuộc là tên khốn nào, chẳng lẽ là Vương gia!
 
Tam trưởng lão lớn tiếng hỏi.
 
Vương gia, cũng là gia tộc có quan hệ ác liệt với Tống gia nhất trong tứ đại gia tộc thành Tử Diệp. Hai nhà thường xuyên phát sinh một số mâu thuẫn.
 
- Hừ, cho dù là Vương gia, đã hại chết Ngọc Hâm thì ta cũng phải san bằng nó!
 
Tam trưởng lão nắm chặt nắm tay, rống lên.
 
Đại trưởng lão cười lạnh lùng, ánh mắt quét qua gương mặt mọi người, lúc này mới âm trầm nói:
 
- Vương gia thì là cái gì? Nếu Vương gia hại chết Ngọc Hâm, tộc trưởng có thể như hiện tại hay sao?
 
- Vậy rốt cục là ai?
 
Các trưởng lão khác cũng nhíu mày nghi hoặc.
 
- Là Viện trưởng Học Viện Tử Diệp!
 
Đại trưởng lão từng chữ từng chữ nói.
 
- Cái gì?
 
Tất cả mọi người chấn động, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.
 
- Đại trưởng lão, lão nói chính là Liễu Vân?
 
Ngũ trưởng lão nhíu mày, trầm giọng nói:
 
- Nhưng, vì sao lão ta giết chết Ngọc Hâm?
 
Cho tới nay, Viện trưởng học viện Tử Diệp và Tống gia họ cũng không có thù hận gì, hơn nữa Tống Ngọc Hâm vẫn là học viên của Học Viện Tử Diệp, lại còn vừa mới thông qua khảo hạch học viên đặc biệt.
 
Là Viện trưởng của Học Viện Tử Diệp, vì sao Liễu Vân lại giết Tống Ngọc Hâm?
 
Mọi người nghe lời nói của Ngũ trưởng lão, lại nhìn về phía Đại trưởng lão.
 
Đại trưởng lão lắc đầu:
 
- Viện trưởng Học Viện Tử Diệp thu một đệ tử, gọi là Hạ Ngôn. Hạ Ngôn này giết Ngọc Hâm, mà Viện trưởng Liễu Vân là cứu Hạ Ngôn từ trong tay tộc trưởng ngay đương trường!
 
- Viện trưởng Liễu Vân này quả nhiên đáng sợ như lời đồn! Cường giả Linh Tông rất đáng sợ. Cho dù cả Tống gia ta cũng không thể gây chút uy hiếp nào cho Liễu Vân!
 
Lúc này, Tống Lập cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, sắc mặt âm trầm đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
 
- Hạ Ngôn? Từ bao giờ mà Liễu Vân lại thu đệ tử?
 
Một trưởng lão nghi hoặc hỏi.
 
Cho tới giờ, bọn họ chưa từng nghe nói qua việc Liễu Vân thu đệ tử.
 
- Là một đệ tử vừa mới thu, Hạ Ngôn này là học viên của Học viện Tử Diệp lần này!
 
Ánh mắt Đại trưởng lão bắn ra hung quang.
 
- Điều này sao có thể? Tân học viên cùng không quá mười lăm tuổi, sao có thể giết được Ngọc Hâm đã là Linh Sư sơ kỳ? Điều này sao có thể?
 
Tam trưởng lão tru lên.
 
Không chỉ có lão, các trưởng lão khác cũng lộ ra ánh mắt khó tin. Một tân học viên chưa đến mười lăm tuổi, cho dù đánh lén cùng không thể nào giết được cường giả Linh Sư!
 
Cường giả cảnh giới Linh Sư thì năng lực phản ứng và lực lượng đều mạnh gấp mười cường giả Hậu Thiên! Cường giả Hậu Thiên dù có vây công cũng khó có thể giết chết Linh Sư!
 
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì lão cũng không tin một võ giả mười lăm tuổi lại có thực lực kinh người như thế! Nhưng, chính mắt lão nhìn thấy, hơn nữa lại còn tự thân giao thủ.
 
- Lại nói, Hạ Ngôn không phải kẻ yếu!
 
Đại trưởng lão nói tiếp.
 
- Ta giao đấu với hắn cũng không thể thủ thắng ngay lập tức. Hắn có thể chém ra võ kỹ uy lực ngàn độ, hơn nữa lại có thân pháp quỷ dị.
 
- Cái gì?
 
Tròng mắt Tam trưởng lão muốn lọt ra. Đại trưởng lão chính là người có thực lực mạnh nhất trong hơn mười vị trưởng lão Tống gia.
 
- Điều này sao có thể, võ kỹ uy lực một ngàn độ, phải là Linh Sư hậu kỳ mới chém ra được mà!
 
Một trưởng lão không thể tin được nói.
 
- Dường như hắn chưa đạt tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ, tuy nhiên, võ kỹ của hắn cực kỳ độc đáo! Ta chưa từng gặp qua võ kỹ mà hắn sử dụng!
 
Đại trưởng lão nhớ lại.
 
- Kỳ lạ nhất là thân pháp của hắn, nếu là địa phương trống trải chỉ sợ càng thêm quỷ dị!
 
- Hừ, quản cái gì thiên tài chứ! Giết chết Ngọc Hâm, chúng ta nhất định phải lấy máu trả máu!
 
Tam trưởng lão giận đến không thể át nổi!
 
- Tộc trưởng, chẳng lẽ cứ vậy mà quên đi sao?
 
Các trưởng lão hỏi.
 
Tống Lập đứng lên, ánh mắt đảo qua mọi người.
 
- Quên đi ư?
 
Tống Lập cười ha ha:
 
- Giết con ta, cứ vậy mà quên sao? Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy? Hừ, Hạ Ngôn này ta nhất định chặn giết hắn!
 
- Tuy nhiên.
 
Ánh mắt Tống Lập ngưng lại.
 
- Có lão già Liễu Vân kia ở đó, chúng ta muốn giết Hạ Ngôn chỉ sợ khó mà làm được. Nhưng chẳng lẽ Liễu Vân có thể bảo hộ hắn cả đời? Chỉ cần ngày hắn rời khỏi thành Tử Diệp liền là ngày táng thân của hắn.
 
Ánh mắt Tống Lập trở nên sắc bén, linh hoạt và hung tợn hẳn lên.
 
- Đúng! Tuyệt không thể buông tha hắn!
 
Tam trưởng lão và các trưởng lão khác cùng phẫn uất hô lên.
 
Tại cửa của Học Viện Tử Diệp!
 
- Vị tiên sinh này, xin dừng bước. Học Viện Tử Diệp cấm người ngoài tiến vào!
 
Hai hộ vệ học viện khách khí ngăn một người lại.
 
- Hai vị hộ vệ tiên sinh, ta là Tô Cách, có quen biết với Hạ Ngôn tiên sinh của học viện các vị. Không biết, các vị có thể thông báo một tiếng với hắn không.
 
Đúng vậy, người lên tiếng nói chuyện là Tô Cách! Tô Cách mặt mũi hiền lành, hơn nữa nói cũng cực kỳ khách khí. Hai gã hộ vệ cũng hòa hoãn hơn.
 
- Hạ Ngôn? Ngươi nói chính là đệ tử Viện trưởng Hạ Ngôn?
 
Một gã hộ vệ hỏi.
 
- Đúng vậy, đúng vậy, đệ tử Viện trưởng. Còn có vị tiên sinh Lý Nguyên Xuân nữa, rất quen thuộc với Hạ Ngôn tiên sinh.
 
Tô Cách cười nói.
 
-À?
 
Ánh mắt hộ vệ kia có phần chú trọng hơn, nhìn nhìn Tô Cách.
 
- Ngươi tìm học viên Hạ Ngôn có việc gì?
 
- Là như này, mấy ngày trước tôi có phát ra một nhiệm vụ ở Đại sảnh Dong binh, nhiệm vụ này khéo sao lại được Hạ Ngôn tiên sinh tiếp nhận. Hơn nữa lại hoàn thành, cho nên tôi muốn mời Hạ Ngôn tiên sinh cùng tới Đại sảnh Dong binh để báo cáo lại!
 
Tô Cách không nhanh không chậm nói.
 
- Đại sảnh Dong binh? Nhận nhiệm vụ?
 
Hai gà hộ vệ liếc nhau, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
 
"Đệ tử Viện trưởng quả nhiên không giống bình thường". Gần như hai người cùng nghĩ trong lòng.
 
- Được rồi, vậy ngươi chờ ở đây, chúng ta đi gọi học viên Hạ Ngôn!
 
Một gã hộ vệ nói với Tô Cách. Tô Cách vội vàng cảm ơn.
 
Hộ vệ kia xoay người, chạy nhanh về phía học viện.
 
Tô Cách đợi hết thời gian một chén trà, đã nhìn thấy hộ vệ mang theo một người đi ra. Tuy nhiên, cũng không phải Hạ Ngôn, mà là Lý Nguyên Xuân.
 
Lý Nguyên Xuân nhìn thấy Tô Cách, ha ha cười nói:
 
- Tô lão gia, làm ông đợi lâu!
 
- Không ngại, không ngại!
 
Tô Cách nhìn nhìn đằng sau, không có bóng dáng Hạ Ngôn.
 
- Tô lão gia, hiện tại Hạ Ngôn không ở trong học viện.
 
Lý Nguyên Xuân nói với Tô Cách.
 
- Tuy nhiên, ta biết hắn đang ở đâu, khẳng định là hắn đang ở trong căn nhà mới mua kia. Đi, ta mang ông đi tìm hắn.
 
Vốn Tô Cách nghe câu đầu tiên của Lý Nguyên Xuân còn có chút thất vọng, nhưng chợt nghe thấy câu nói kế tiếp, hai mắt liền lóe sáng.
 
Lúc Hạ Ngôn rời khỏi Tô gia, ông cũng quên nói cho Hạ Ngôn đi báo cáo nhiệm vụ, sau đó mới nghĩ phải tới Đại sảnh Dong binh sửa lại tình huống hoàn thành nhiệm vụ một chút.
 
Những nhiệm vụ ở Đại sảnh Dong binh này có khi là tìm kiếm một số thứ đồ riêng. Những đồ vật này nếu được mang đến thì dong binh có thể thuận lợi bàn giao nhiệm vụ. Mà cũng có loại nhiệm vụ như Hạ Ngón đã nhận vậy, cần phải có người ra nhiệm vụ tự mình đến sửa đổi trạng thái nhiệm vụ. Chỉ cần trạng thái sửa đổi xong, dong binh mới có thể thuận lợi bàn giao nhiệm vụ.
 
Đương nhiên, vì phòng ngừa có người ác ý muốn làm gian trá điểm tích lũy dong binh, cũng sẽ phái ra người chuyên phụ trách kiểm tra tình huống nhiệm vụ. Nếu chỉ làm bộ cho có, như vậy không chỉ điểm tích lũy của dong binh thu hoạch được sau khi hoàn thành nhiệm vụ bị hủy bỏ, mà cả những điểm đã có trước kia cũng sẽ tùy tình huống mà khấu trừ.
 
- Cảm ơn nhiều!
 
Tô Cách khách khí nói.
 
- Tô lão gia không cần khách khí. Đi, chúng ta đi tìm Hạ Ngôn.
 
Lý Nguyên Xuân cười nói.
 
Khi hai người đến nhà của Hạ Ngôn, hắn đang luyện kiếm. Sau khi hấp thu rất nhiều linh lực, Hạ Ngôn sẽ luyện một ít kiếm kỹ. Cũng không chỉ có Linh La kiếm mà là các loại kiếm kỹ Hạ Ngôn đều có thể luyện tập. Ngay cả một kiếm kỹ bất nhập lưu Hạ Ngôn cũng có thể sẽ luyện tập. Hạ Ngôn phát hiện, mỗi một loại kiếm kỹ đều có chỗ hay nhất định. Cho nên Hạ Ngôn mới lợi dụng thời gian rảnh luyện tập các loại kiếm kỹ.
 
- Bộ kiếm kỹ này quả nhiên như ta nghĩ, cải tiến một chút là có thể phát ra uy lực mạnh hơn nữa!
 
Hạ Ngôn vừa lòng gật gật đầu, thu trường kiếm lại. Hiện tại Hạ Ngôn dùng là thanh trường kiếm hắn tùy tiện mua ở trong vũ khí điếm.
 
Chỉ hai ngày nữa là có thể đi lấy vũ khí làm từ Bích Thủy Chi Tâm rồi, thanh kiếm này, cũng chỉ dùng tạm trong hai ngày mà thôi.
 
"Mặc kệ là kiếm kỹ, đao pháp hay là võ kỹ gì, thực ra đều có chút giống nhau về tính chất!"
 
Hạ Ngôn hơi thở vững vàng, đứng trong sân suy nghĩ.
 
- Ồ?
 
Hạ Ngôn nghe thấy tiếng bước chân của hai ngươi đang đi tới, ánh mắt nhìn lại.
 
- Kẹt.
 
Cánh cửa bị đẩy ra, Tô Cách và Lý Nguyên Xuân cùng tiến vào.
 
Hạ Ngôn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười nói:
 
- Tô lão gia, Lý đại ca, các người sao lại tới đây?
 
- Ha ha, lão đệ, Tô lão gia tới là giúp đệ bàn giao nhiệm vụ đó!
 
Lý Nguyên Xuân cười nói.
 
Hạ Ngôn sửng sốt.
 
- Bàn giao nhiệm vụ?
 
- Chính là nhiệm vụ của Đại sảnh Dong binh đó!
 
Tô Cách nói.
 
- À!
 
Hạ Ngôn há mồm.
 
- Thiếu chút nữa ta quên, đúng, là nhiệm vụ Đại sảnh Dong binh!
 
Sờ sờ đầu, Hạ Ngôn tra kiếm vào vỏ!
 
- Hạ Ngôn tiên sinh, đi thôi, chúng ta cùng đi Đại sảnh Dong binh!
 
Tô Cách mỉm cười nói.
 
- Ta cũng đi xem, lão đệ, đệ hoàn thành nhiệm vụ lần này xem chừng cấp bậc không thấp đâu. Ta tính rồi, ngươi có thể lập tức nhảy cấp! Ha ha!
 
Lý Nguyên Xuân ha ha cười nói.
 
Nhảy cấp chính là tăng vượt cấp dong binh. Như dong binh nhất cấp nếu hoàn thành một nhiệm vụ yêu cầu, đạt được nhiều điểm tích lũy, vậy thì có thể nhảy cấp, từ dong binh nhất cấp lên thẳng dong binh tam cấp, nhảy một lúc hai cấp.
 
Đương nhiên, nhảy cấp là cực kỳ khó khăn. Nhiệm vụ của Đại sảnh Dong binh đều đã trải qua xét duyệt nghiêm khắc mới được định ra cấp bậc khó khăn của nhiệm vụ. Muốn hoàn thành một nhiệm vụ có yêu cấu độ khó cao cũng không dễ dàng.
 
-Tốt!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu.
 
Ba người đi ra khỏi viện, đi về phía Đại sảnh Dong binh. Trong Đại sảnh Dong binh của thành Tử Diệp mỗi ngày đều có vô số dong binh lui tới lĩnh nhiệm vụ, tra nhiệm vụ. Một số nhiệm vụ yêu cầu cao cũng thường có người hoàn thành.
 
Cho nên các nhân viên công tác đối với dong binh nhận nhiệm vụ cấp cao cũng chỉ chú ý một chút thôi, không quá ngạc nhiên. Thấy nhiều tự nhiên thành thói quen.
 
Lúc này, trong Đại sảnh Dong binh thành Tử Diệp, một nữ nhân lãnh diệm mặc nhung trang màu tím vừa tiến vào trong đại sảnh.
 
Ánh mắt nàng đảo một cái liền đi tới một cái quầy. Không ít dong binh đều dừng ánh mắt trên người nữ nhân này. Trước ngực nàng là một huân chương màu vàng, tuy nhiên trên mặt lại có một chữ: "Lục"!
 
Dong binh lục cấp, cách Hồng Binh cũng không xa. Trong Đại sảnh Dong binh, tuy rằng dong binh lục cấp không hiếm, nhưng tuyệt đối không gặp được nhiều. Hơn nữa đây lại là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
 
Tuy nhiên, gương mặt nàng lại lạnh như băng, sắc như đao, một chút biểu tình cũng không thấy. Đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo khiến người ta không nhịn được rùng mình.
 
Đi tới trước quầy, nữ nhân mở miệng nói:
 
- Ta muốn nhận nhiệm vụ lục cấp!
 
Nhân viên công tác vội vàng nhìn một chút nói:
 
- Hôm nay nhiệm vụ lục cấp có tám mươi sáu cái!
 
Nói xong liền đưa lại một quyển sổ cho người nữ dong binh kia xem xét. Nữ nhân này lướt qua một cái, đột nhiên, ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào một nhiệm vụ. Cho dù gương mặt nàng lạnh như băng hàn cũng phải lộ ra một tia kinh ngạc, một lát sau, nàng đột nhiên lạnh lùng cười rộ lên.
 
Móng tay màu đỏ chỉ vào một nhiệm vụ, nói với nhân viên công tác:
 
- Ngươi xác định đây là nhiệm vụ lục cấp?
 
Nhiệm vụ mà nàng chỉ, là nhiệm vụ mà Tô Cách phát ra!
 
Nhân viên công tác nhìn thoáng qua, gật gật đầu khẳng định:
 
- Đúng, quả thật là nhiệm vụ lục cấp!
 
Nữ nhân cười lạnh nói:
 
- Tống gia? Tộc trưởng là Tống Lập kia hả? Ừ, có chút khó khăn!
 
- Nhưng mà, một gã dong binh nhất cấp đã nhận nhiệm vụ này rồi?
 
Giọng điệu vừa chuyển, nữ tử khó tin nói, móng tay đỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt trên trang giấy.
 
Mỗi một nhiệm vụ sau khi có người lĩnh đều ghi vào đó tin tức của dong binh tiếp nhận! Hạ Ngôn nhận nhiệm vụ của Tô Cách tất nhiên sẽ có tin tức cơ bản của Hạ Ngôn.
 
Nữ tử này nhìn thấy một nhiệm vụ lục cấp lại bị một dong binh nhất cấp nhận, trong lòng cảm thấy thực khó tin.
 
- Đúng vậy, quả là một dong binh nhất cấp nhận. Nhiệm vụ này hiện giờ đã phát ra được năm ngày, nhưng chỉ có một dong binh kia nhận mà thôi.
 
Nhân viên công tác kia chậm rãi nói:
 
- Lúc ấy, ta còn khuyên người dong binh trẻ tuổi đó.
 
Người nhân viên công tác này còn nhớ rõ bộ dáng của Hạ Ngôn!
 
- Ai, chỉ sợ người dong binh trẻ đó đã bị giết chết rồi! Thế lực Tống gia vốn cũng không dễ chọc!
 
Nhân viên công tác lắc đầu, hiếm khi nói nhiều như vậy, có thể là vì Hạ Ngôn mà tiếc hận, cũng có thể là có lòng tôn kính đối với người dong binh lục cấp trước mắt.
 
- Không biết sống chết, chết cũng đáng! Tống gia, cường giả Linh Sư cũng có bốn năm tên, hắn chỉ là dong binh nhất cấp mà cũng muốn đi giúp vui!
 
Nữ tử khinh thường lắc đầu, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia lãnh ý.
 
Tiếp theo, nàng lại tiếp tục xem những nhiệm vụ lục cấp khác. Nhiệm vụ này mặc dù không hạn chế nhân số, nhưng đã trải qua kỳ hạn cuối cùng, hiện giờ nàng muốn tiếp cũng tiếp không được!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.