Chương trước
Chương sau
Lý Nguyên Xuân, hiện tại là linh sư trung kỳ, nhưng hắn cũng không đạt đủ yêu cầu để tu luyện thiên cấp bí tịch
 
"Lão ca sau này khẳng định đệ cũng có thể học thiên cấp bí tịch!" Hạ Ngôn ngữ khí kiên định cười nói.
 
" Ha ha, hy vọng là như vậy!" Lý Nguyên Xuân cười ha ha, " Hạ Ngôn nơi này là Vị Ương sơn, xung quanh núi này đều là thuộc phạm vi của học viện Tử Diệp!"
 
Lúc này Hạ Ngôn nhìn thấu qua rừng cây, liền thấy một ngọn núi lớn. Thoạt nhìn xo với Ngọc Thủy sơn ở ngoại thành Ngọc Thủy thành về diện tích và chiều cao không khác biệt lắm. Nghe Lưu Khải nói trên núi này dường như có dã thú.
 
"Lão ca, trên núi có dã thú không?" Hạ Ngôn nhìn Vị Ương sơn, không khỏi cau mày hỏi.
 
Lý Nguyên Xuân liền cười nói:" Đương nhiên là có, bất quá cũng chỉ là một đám dã thú, cũng không mạnh lắm. Đệ tử cao cấp trong học viện bình thường cũng hay lên núi này tìm dã thú ẩu đả để rèn luyện kỹ xảo chiến đấu. "
 
Hạ Ngôn ánh mắt ngưng trọng, trong rừng cây dường như có người di chuyển, lấy thị lực của Hạ Ngôn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng Hạ Ngôn cũng có thể thấy có thân ảnh chớp động di chuyển trên núi.
 
Hai người đứng tại chỗ một hồi, Hạ Ngôn đột nhiên cau mày nói:" Lão ca, sư phụ đệ tên gọi là gì?"
 
"Viện trưởng họ Liễu, tên Vân!" Lý Nguyên Xuân khẽ nhếch mép cười nói.
 
"Liễu Vân?"
 
"Đúng!"
 
Trong học viện đi quanh một vòng, Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân trở lại cái sân rộng nơi các thiếu niên tu luyện giả tới khảo hạch. Cái sân thật lớn, hai ngàn người tập trung ở đó mà không hề có vẻ chật chội.
 
Nội dung khảo hạch của học viện chính là nội lực và vũ kỹ.
 
Đề thi đầu tiên là nội lực, thứ hai là vũ kỹ. Thứ ba là cũng chính những người tham gia khảo hạch thực chiến kiểm nghiệm thực lực!
 
Sau khi hoàn thành ba hạng mục khảo hạch, những người tham gia khảo hạch được các giáo sư trong học viện tham gia bình phán và cho điểm những người nào đạt từ điểm tám trở lên sẽ được coi là vượt qua khảo hạch. Thông thường trong mười người chỉ có khoảng hai người vượt qua khảo hạch, còn tám người còn lại chỉ có thể buồn bã ra về.
 
Thật ra trong kỳ khảo hạch này không phải cứ điểm cao mới có thể vượt qua khảo hạch, những người điểm thấp hơn cũng vẫn có cơ hội.
 
Cơ hội đó, chính là tiềm lực của những đệ tử này. Nếu người đó có tiềm lực cao, cho dù điểm thấp một chút cũng có thể vượt qua khảo hạch như những người điểm cao.
 
Đương nhiên, nếu có thực lực thì tuyệt đối có thể thông qua khảo hạch. Ví dụ như thực lực của Lưu Khải, hẳn là sẽ chắc chắn thuận lợi vượt qua khảo hạch.
 
Quá trình khảo hạch diễn ra rất nhanh, một tổ có mười người. Mười người này đồng thời tiến hành khảo hạch.
 
Mười người này đều có cơ hội như nhau có thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử học viện Tử Diệp. Sau khi hoàn thành ba khảo hạch thì có giáo sư sẽ trực tiếp công bố kết quả.
 
Những người đạt yêu cầu hiển nhiên sẽ vạn phần vui mừng, còn những người không đạt yêu cầu thì.
 
Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân đứng ở một góc của cái sân lớn, nhìn một tổ đang tiến hành khảo hạch, có một số đệ tử diễn luyện vũ kỹ làm cho hai mắt của Hạ Ngôn sáng ngời.
 
Trong đầu hắn lúc này hiển nhiên là đang diễn luyện lại những vũ kỹ đó. Cứ khoảng hai mươi người tham gia khảo hạch thì có một hai người diễn luyện một loại nhân cấp bí tịch nào đó. Nói cách khác cứ khoảng hai mươi người thì sẽ có một hoặc hai người đã hoàn toàn đả thông một trăm lẻ tám điều kinh mạch võ đạo.
 
Thấy vẻ mặt mê mẩn của Hạ Ngôn, Lý Nguyên Xuân không tưởng tượng được rằng hắn đang lén học lại vũ kỹ, chỉ cho rằng đó là sự hiếu kỳ của Hạ Ngôn cho nên cũng không quấy rầy hắn. Hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ xem các thiếu niên tu luyện giả diễn luyện vũ kỹ.
 
Tổng cộng có hai ngàn người tham gia khảo hạch, mất tới năm canh giờ mới hoàn tất. Từ sáng sớm cho tới khi trời tối mịt mới chấm dứt. Ánh mặt trời cuối ngày, làm cho một rặng mây ở chân trời biến thành màu đỏ ối!
 
Trong hai ngàn người tham gia khảo hạch có tổng cộng một trăm chín mươi tám người thông qua khảo hạch!
 
Măt trời đã khuất dần sau núi, lúc này trên cái sân rộng này chỉ còn lại không tới hai trăm thanh niên tu luyện giả. Những người không vượt qua khảo hạch toàn bộ đã ra khỏi học viện Tử Diệp. Cho dù bọn họ muốn lưu lại một chút cũng không được!
 
Chờ khi tất cả những người vượt qua khảo hạch tập trung ở một chỗ trên sân rộng, lúc này lão giả khi nãy ra thông báo ở đại môn học viện lại xuất hiện đi tới trước một cái bàn ở trên sân.
 
"Đầu tiên chúc mừng các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ các ngươi chính thức là đệ tử sơ cấp của học viện!" Lão giả hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn những đệ tử phía trước mặt nói, "Xin hãy ghi nhớ, buổi sáng ngày mai, tất cả mọi người phải tập trung tại chỗ này, các ngươi sẽ gặp mặt giáo phụ trách sư sơ cấp đệ tử!"
 
Trong đám thiếu niên này liền truyền ra những tiếng nghị luận nhỏ!Đối với đại đa số người ở đây mà nói thì học viện Tử Diệp còn rất mới mẻ và xa lạ, bọn họ tuy rằng đều nghe nói qua về học viện Tử Diệp, nhưng chỉ là rất ít, còn những chuyện bên trong học viện thì rất ít người biết tới.
 
"Tốt lắm, bây giờ sẽ phát thẻ bài chứng nhận đệ tử học viện!" Lão giả quay qua nói nhỏ với vài giảng sư đang đứng cạnh đó, những người này trên tay đều bê một cái hộp gỗ màu tím, bên trong chứa rất nhiều những miếng nhìn như ngọc bội có màu đỏ, hình như đó là thẻ bài chứng nhận mà lão giả vừa nói.
 
Sau khi lão giả nói xong những vị giáo sư này liền chia nhau đem những ngọc bội màu đỏ này phát tới từng người.
 
Lý Nguyên Xuân cũng đi tới đó lấy cho Hạ Ngôn một khối.
 
Cầm vào tay cảm thấy rất ôn nhuận, chắc là một loại bảo thạch có giá trị cao, Hạ Ngôn cẩn thận quan sát thạch bài trong tay bên trên có khắc vài chữ: "Học Viện Tử Diệp".
 
Sau khi những đệ tử này đều đã nhận được thẻ bài, lão giả kia cũng không có thêm yêu cầu gì nữa, mà chỉ dặn dò lại cho mọi người nhớ kỹ sáng ngày mai phải tập trung đúng ở nơi này. Nếu ai không tới trình diện coi như bị trục xuất khỏi học viện Tử Diệp.
 
Sau khi cùng Lý Nguyên Xuân cáo từ Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Lưu Khải cùng ra khỏi học viện.
 
Sau thời gian khảo hạch một chút, Hạ Lưu cùng mọi người tập trung ở một nơi. Lúc này mọi người đang nói chuyện cùng nhau, ngoài ra trong số này còn có Vương Ngữ Yên và một gã đệ tử khác của Vương gia.
 
Vừa thấy Hạ Ngôn xuất hiện, Vương Ngữ Yên tới chúc mừng Hạ Ngôn.
 
"Chúc mừng ngươi, Hạ Ngôn!" Vương ngữ yên cười cười nói, sắc mặt có chút phức tạp.
 
Hạ Ngôn liền nói: "Chỉ là có chút may mắn mà thôi!"
 
Hạ Ngôn biết Vương Ngữ Yên chúc mừng hắn chuyện gì, Vương Ngữ Yên chính là chúc mừng hắn đã được viện trưởng tự mình thu nhận làm đệ tử.
 
"Tử Hân, ta cũng chúc mừng ngươi!" Vương Ngữ Yên ánh mắt lại chuyển sang hướng Hạ Tử Hân, nói.
 
Hạ Tử Hân yêu kiều cười, nói:"Ta cũng xin chúc mừng ngươi, ngươi cũng đã thành công!"
 
"Tử Hân nói gì vậy!" Vương Ngữ Yên vội vàng nói.
 
"Lần này Ngọc Thủy thành chúng ta hình như chỉ có hai người thông qua khảo hạch thì phải?! Chính là Hạ Tử Hân và ngươi!" Hạ Ngôn nhìn Vương Ngữ Yên, nói.
 
Ngọc Thuỷ thành có hai mươi cái danh ngạch tham gia khảo hạch, chỉ có hai người Vương Ngữ Yên và Hạ Tử Hân thông qua khảo hạch. Tịch gia, Tịch Lam cũng không vượt qua được khảo hạch lần này.
 
"Uh, vừa rồi ta thấy Tịch tộc trưởng khi biết tin tên đệ tử kia không vượt qua được khảo hạch lần này. Sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ, đúng là doạ người mà. Ta còn thấy tên đệ tử kia của Tịch gia vẫn run rẩy không ngừng." Vương Ngữ Yên nhẹ nhàng lắc đầu nói.
 
"Tịch Phá Thiên!" Ánh mắt ngưng trọng một chút, cùng Hạ Tử Hân và Lưu Khải nhìn nhau.
 
"Hạ Lưu, đừng xị mặt ra nữa, không qua được khảo hạch cũng không sao, vẫn có thể ở gia tộc tiếp tục tu luyện a!" Hạ Ngôn nhìn khuôn mặt Hạ Lưu có vẻ có chút mất mát, liền an ủi một câu.
 
Hạ Lưu nâng ánh mắt lên nhìn Hạ Ngôn, "Uhm! Ta không sao, mọi người không cần lo lắng cho ta. "
 
"Hạ Ngôn, hiện giờ các ngươi đang ở đâu?" Vương Ngữ Yên ánh mắt chợt lóe, lại mở miệng hỏi.
 
Hạ Ngôn ngón tay chỉ hướng Như Ý lâu:"Cách đây khoảng năm trăm thước có một tòa tửu lâu. Gọi là Như Ý lâu, vậy các ngươi sẽ ở nơi nào?
 
Vương Ngữ Yên cười khanh khách nói:"Các ngươi tìm được nơi ở gần học viện như vậy, chúng ta ở chỗ xa hơn rất nhiều. Vậy thì ngày mai chúng ta gặp lại chứ?"
 
"Hảo, ngày mai gặp lại!" Hạ Ngôn và Hạ Tử Hân đồng thời nói.
 
Kỳ thật Hạ Tử Hân đối với Vương Ngữ Yên cũng không có nhiều hảo cảm, chung quy nàng cảm thấy nữ nhân này quá không khéo. Hơn nữa cùng là phụ nữ như Vương Ngữ Yên nhưng Hạ Tử Hân lại cảm giác không được thoải mái khi đối mặt với Vương Ngữ Yên.
 
Thấy Vương Ngữ Yên rời đi, Hạ Tử Hân lúc này mới lộ ra một chút thần sắc thoải mái.
 
Trên đường trở về Như Ý lâu Lưu Khải tò mò không thể đợi được hỏi Hạ Ngôn về thân phận của Vương Ngữ Yên. Mới vừa rồi hắn ở rất gần đó nhưng lại không cùng với Vương Ngữ Yên và Hạ Ngôn quen biết cho nên không dám xen vào nói chuyện.
 
Hắn nếu biết là Vương Ngữ Yên và Hạ Ngôn không có bất cứ tình cảm nam nữ nào, sẽ khẳng định không như vừa rồi, đến một câu cũng không dám nói.
 
Lúc này Hạ Ngôn mới đem một chút chuyện tình của Vương Ngữ Yên và Vương gia nói cho Lưu Khải biết, còn cả chuyện qua hệ giữa Hạ gia và Vương gia nữa.
 
Bọn họ cũng không mất nhiều thời gian đã một lần nữa trở lại Như Ý lâu.
 
Ngày mai những người không vượt qua khảo hạch lần này sẽ theo xe ngựa trở về. Còn Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Lưu Khải. Ba người sẽ ở lại học viện Tử Diệp tiếp tục tu luyện.
 
Đối với chuyện này, mặc dù nhìn Hạ Lưu cùng mấy người còn lại thở dài không thôi, nhưng Hạ Ngôn cũng chẳng có cách nào khác.
 
Mặc dù viện trưởng bây giờ là sư phụ của hắn, nhưng hắn cũng không thể nhờ vả sư phụ giúp cho Hạ Lưu và vài người còn lại này, Việc này khẳng định là không thể thực hiện được.
 
Trong tửu lâu, đại đa số người tới đây mướn phòng bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị lên đường trở về.
 
"Nhìn kìa, đó chính là đệ tử của viện trưởng, Hạ Ngôn đấy!"
 
Dường như bây giờ, mọi người đều nhận ra Hạ Ngôn. Nhìn thấy đám người Hạ Ngôn trở về, một trong những người này lớn tiếng kinh hô.
 
Rất nhanh, mọi người liền thấy Hạ Ngôn, đều dùng ánh mắt bao hàm đặc thù nhân tình hướng về phía Hạ Ngôn nhìn tới.
 
"Viện trưởng học viện Tử Diệp, dĩ nhiên lại nhận hắn làm đệ tử, thật là quá may mắn!" Có người thầm than thở nói.
 
"Hừ, chỉ có vận khí tốt thôi sao!" Cũng có người không cho là đúng bộ dáng khinh thường lên tiếng.
 
Đương nhiên, đối với bất cứ một người nào nếu nhận được câu hói có nguyện ý trở thành đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp hay không? Đáp án của bọn họ là tuyệt đối vô cùng nguyện ý!
 
Trương Phong ngồi trong tửu lâu thấy bọn Hạ Ngôn trở về, lần này cũng không nói năng gì, chỉ dùng ánh mắt âm lãnh đảo qua một chút.
 
Trương Phong không nói gì đương nhiên Hạ Ngôn cũng không chủ động đi tìm phiền phức, mọi người liền gọi thức ăn để ăn cơm. Trong tửu lâu đại đa số mọi người không vượt qua được khảo hạch, hiển nhiên không thể vui mừng được.
 
Cho nên hầu như tất cả mọi người sau khi ăn qua loa một chút liền quay trở về phòng mình, có một số người có ý định lập tức ngay trong đêm rời khỏi Tử Diệp thành trở về nhà.
 
Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Hạ Lưu trở về phòng hàn huyên một chút, sau đó Hạ Ngôn và Hạ Tử Hân nhờ Hạ Lưu sau khi trở về nói với mọi người trong gia tộc không cần lo lắng cho bọn họ.
 
Hạ Lưu mặc dù rất không cao hứng nhưng trước mặt Hạ Ngôn và Hạ Tử Hân vẫn giả bộ mạnh mẽ, trên khuôn mặt vẫn mang vẻ tươi cười. Không vui sao được chứ, giờ đây đã có hai người nhà Hạ gia tiến vào học viện Tử Diệp.
 
Đã mười năm, Hạ gia không có đệ tử nào tiến vào học viện Tử Diệp rồi.
 
Hạ gia lần này có hai danh ngạch tham gia khảo hạch, trong số đó có Hạ Tử Hân nữ nhi của tộc trưởng Hạ Phi Long. Mà Hạ Ngôn ban đầu cũng chính là đệ tử của Hạ gia có hy vọng tiến vào học viện Tử Diệp. Nhưng vì một số chuyện tình phát sinh cho nên mới mất đi danh ngạch tham gia khảo hạch.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.