Chương trước
Chương sau
Trong Mê Vụ Sâm Lâm, Sở Hành Vân đang không ngừng lao đi, ngày càng tiến vào sâu hơn.

Vừa mới trải qua một trận hỗn chiến, lại lọt vào phục kích của Lý Dật nên hiện tại thì cả người hắn đã cực kỳ yếu ớt nhưng vì để tránh cho việc lại bị đối phương đuổi giết, Sở Hành Vân phải mau chóng rời khỏi khu vực này.

Mặc dù ở sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm sẽ có nhiều linh thú hơn, đồng dạng cũng nguy hiểm hơn, nhưng so sánh cùng người âm hiểm như Lý Trần, Sở Hành Vân lại muốn đối mặt những con linh thú dữ tợn thứ này.

Màn đêm buông xuống, Mê Vụ Sâm Lâm bị bóng đêm bao phủ, không gian dần trở nên yên tĩnh.

Sở Hành Vân tìm được một hốc cây tương đối bí mật liền bước vào trong đó, sau đó lập tức tiến vào không gian trong Luân Hồi Thạch.

Vèo!

Thân thể được ngâm trong huyết trì, vô cùng vô tận sinh mệnh lực liền tiến vào trong cơ thể, lấy một tốc độ cực kỳ khủng khiếp chữa trị thương thế trên toàn thân Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân mở hai mắt ra, vừa nghĩ tới những việc vừa trải qua hôm nay, trên người liền tràn ngập khí tức lạnh lẽo.

- Lý Trần, Lý Dật, thù này ta nhớ kỹ!

Sở Hành Vân hơi híp cặp mắt lại, lạnh lùng thốt lên.

Hôm nay, nếu như đó là Thủy Thiên Nguyệt đuổi giết hắn thì Sở Hành Vân cũng sẽ không có tức giận như vậy, cừu hận giữa hắn cùng Thủy Thiên Nguyệt đã quá sâu, đối phương nghĩ ra tất cả biện pháp để diệt trừ hắn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng người đuổi giết hắn lại là Lý Trần cùng Lý Dật. Đây là những người mà Sở Hành Vân không quen biết, càng chưa nói tới có cừu hận gì.

Hai người này nói là báo thù, khắp nơi nhằm vào hắn, không chỉ có kết bạn vây giết, còn đổi trắng thay đen khiến cho Sở Hành Vân bị bêu danh vô sỉ, bị người khác khinh thường.

Cả thù mới hận cũ cộng lại, thật sự là khiến Sở Hành Vân khó mà không nổi giận!

- Lần vây giết này, bọn họ không chiếm được bất luận tiện nghi gì, còn không công hao tổn mấy người, trong lòng nhất định sẽ tràn đầy oán khí. Trong mấy ngày tiếp theo, bọn chúng nhất định sẽ tiếp tục xuất thủ với ta.

- Như vậy cũng tốt, tiếp tục chơi trò này đi, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được!

Ánh mắt Sở Hành Vân lạnh như băng, hắn nhảy từ trong huyết trì ra, sau đó lập tức ngồi xếp bằng, tiến nhập trạng thái tu luyện.

Ban ngày, Sở Hành Vân tiếp tục tiến vào chỗ sâu, không ngừng săn giết linh thú. Buổi tối thì tìm một chỗ bí mật ẩn núp, tiến vào trong Luân Hồi Thạch khổ tu.

Mặc dù ngày qua ngày như vậy có vẻ khô khan, thế nhưng lại trôi qua cực kỳ nhanh.

Nháy mắt đã là ngày thứ năm mà đám tân tấn đệ tử năm đại Vũ Phủ tiến nhập Mê Vụ Sâm Lâm.

Thời gian của khảo hạch đã qua hơn một nửa, phần lớn tân tấn đệ tử cũng không có tiếp tục tiến vào chỗ sâu hơn mà tìm một nơi, lấy linh thú luyện võ, cùng đợi hai ngày cuối cùng trôi qua, hoàn thành khảo hạch.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận tân đệ tử có tinh thần hưng phấn muốn đi mạo hiểm, tiếp tục thâm nhập vào sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm.

Lúc này, ở một chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm có ba gã tân tấn đệ tử đang chậm rãi đi bộ, bọn họ đưa mắt chăm chú quan sát xung quanh, có vẻ rất cẩn thận.

Một cơn gió đột nhiên thổi qua làm sắc mặt của bọn họ chợt ngưng trọng lại, quay đầu nhìn lại thì đã thấy một con man ngưu màu đen vô cùng to lớn đang chạy như điên tới, nơi nó đi qua, cây cối đều gãy thành hai đoạn, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

“Hắc Thiết Man Ngưu!”Trong ánh mắt của ba người bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Con Hắc Thiết Man Ngưu này đã đạt tới cảnh giới Tụ Linh Cảnh tứ trọng, có phòng ngự cực kỳ kinh người, lực lượng lại cực kỳ lớn, ngay cả võ giả có cảnh giới Tụ Linh Cảnh ngũ trọng đều cảm giác vô cùng khó giải quyết.

Sắc mặt ba người trở nên khó coi, căn bản không dám lấy cứng đối cứng cùng Hắc Thiết Man Ngưu. Lúc bọn hắn chuẩn bị chạy trốn thì lại phát hiện con Hắc Thiết Man Ngưu này cũng không có húc về phía bọn họ, mà chạy xẹt qua ba người họ.

Càng khiến cho bọn họ kinh ngạc hơn chính là ở phía sau Hắc Thiết Man Ngưu có một đạo thân ảnh đuổi theo nó, tốc độ cực nhanh, làm cho họ đều có chút hoa mắt, thấy không rõ lắm.

- Phong Lôi..!

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ trong miệng đạo thân ảnh kia.

Chợt, ba người liền thấy trong không khí xuất hiện vài đạo phong lôi kiếm quang lao về phía Hắc Thiết Man Ngưu.

Mấy đạo kiếm quang này tựa như là có mắt vậy, hoàn toàn phong tỏa tất cả đường lui của Hắc Thiết Man Ngưu.

Kiếm quang chém vào trên người, Hắc Thiết Man Ngưu lập tức phát ra tiếng kêu rên, lớp da dày cứng rắn giống như hắc thiết(1) không ngờ lại bị kiếm khí xuyên thấu, phun ra lượng lớn máu tươi.

Lại nhìn đạo thân ảnh kia. Hắn từ trên thân cây nhảy xuống, đứng trước người của Hắc Thiết Man Ngưu, không ngờ đem trường kiếm trong tay thu lại, sau đó hai tay nắm thành quyền giơ lên cao, đánh mạnh vào trên đầu Hắc Thiết Man Ngưu.

Oanh!

Quyền phong nổ tung, chấn cây cối chung quanh run nhè nhẹ, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của ba người, Hắc Thiết Man Ngưu co quắp cả người lại, thân thể khổng lồ mềm nhũn ngã xuống đất, sinh cơ biến mất hoàn toàn biến thành một cái thi thể.

“Từ trước đến nay, Hắc Thiết Man Ngưu dùng phòng ngự để nổi danh, nhưng người này chỉ dùng một quyền đã đánh chết nó!”Trong lòng ba người tràn đầy vẻ rung động, ánh mắt co rụt lại.

Vừa mới bắt đầu, kiếm thuật của đạo thân ảnh này cũng đã đủ để cho bọn họ thấy quá kiệt xuất rồi, sắc bén không gì sánh được, có thể dễ dàng xé rách lớp da cứng rắn như hắc thiết Hắc Thiết Man Ngưu, tạo thành tổn thương không nhỏ.

Cho nên bọn họ đều cho rằng, người này nhất định là một gã thiên tài kiếm tu, kiếm thuật vô song.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi lại lật đổ ý nghĩ của bọn họ, người nọ không tiếp tục dựa vào kiếm thuật sắc bén, chỉ dùng một đôi nhục quyền liền dễ dàng đánh chết Hắc Thiết Man Ngưu.

“Kiếm thuật cùng khí lực đều đạt được trình độ kinh người như vậy, trong hàng ngũ tân tấn đệ tử năm đại Vũ Phủ năm nay lại có người kinh diễm như vậy sao?”

Cuối cùng ba người cũng phục hồi tinh thần lại, sau đó đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn, muốn thấy rõ hình dáng của tên đệ tử thiên tài này.

Đáng tiếc là người nọ đã rời đi từ lâu, để lại gần đó một cái thi thể lạnh lẽo của Hắc Thiết Man Ngưu, như làm chứng cho chuyện kinh người vừa xảy ra.

Đạo thân ảnh này đương nhiên là Sở Hành Vân.

Lúc này, hắn đang đứng ở trên một cành cây khô, nhìn thi thể Hắc Thiết Man Ngưu ở phía xa, khóe miệng nhếch cười với vẻ thỏa mãn.

Trải qua đã nhiều ngày khổ tu, hắn đã thuận lợi bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng, thực lực tăng lên nên có thể dễ dàng hành hạ đến chết linh thú mạnh mẽ như Hắc Thiết Man Ngưu.

Bất quá, so với chuyện tu vi tăng lên, Sở Hành Vân càng mừng rỡ với lực lượng của mình hơn.

Dưới sự trợ giúp từ bản mạng tinh huyết của Chân Hỏa Phượng Hòa, hắn đã tu luyên Phạt Sinh Thối Thể Quyết nhất trọng đến cảnh giới viên mãn, chỉ cần một cơ hội thì có thể tiến vào đệ nhị trọng!

“Cảnh giới trong Phạt Sinh Thối Thể Quyết được chia làm cửu trọng, cảnh giới càng cao lực lượng càng mạnh mẽ. Nếu như ta có thể bước vào cảnh giới nhị trọng thì cho dù có gặp lại Lý Dật, ta cũng dám đấu một trận!” Sở Hành Vân vừa nghĩ tới khuôn mặt Lý Dật, trên người thì có lãnh ý lưu chuyển, cước bộ bước ra, kế tục tìm kiếm linh thú tới săn giết.

Cùng lúc đó, tại một chỗ đất trống trong Mê Vụ Sâm Lâm.

Lý Trần cùng vài tên tân đệ tử tụ tập lại cùng một chỗ, ánh mắt nhìn về phía xa, tựa hồ là đang đợi ai đó.

Hưu hưu hưu!

Vài tiếng xé gió truyền đến. Không bao lâu sau, ở trước mặt của bọn họ xuất hiện một đám người, trên người những người này đều có mùi máu tươi của linh thú, linh lực cuồn cuộn, lộ ra vài phần hung ác.

- Bốn người vây giết một người lại bị đuổi giết ngược, phải chật vật chạy trốn. Lý Trần, ngươi thật đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa a.

Trong đám người, một gã âm lãnh thanh niên bước ra, trong giọng nói mang theo nồng đậm ý giễu cợt.

- Các ngươi không nói cho ta biết Sở Hành Vân có một thanh trường kiếm thuộc phẩm cấp pháp khí. Nếu như sớm biết thì ta đã có chuẩn bị, giết hắn dễ như trở bàn tay.

Sắc mặt Lý Trần lộ ra vẻ âm trầm, vội vàng biện giải cho mình.

- Phải không?

Thanh niên âm lãnh kia cười nhạt, tựa hồ không tin vào lý do của Lý Trần, trong giọng nói vẫn mang theo vẻ trào phúng như trước.

Lý Trần cắn răng một cái, vừa muốn nổi giận thì một bóng hình xinh đẹp trong đám người kia đột nhiên bước ra. Nàng ta mặc một bộ y phục màu trắng, đôi mắt mang theo sự mị hoặc, chính là Thủy Thiên Nguyệt.

- Mục tiêu lần này của chúng ta là ám sát Sở Hành Vân, chứ không phải khơi mào nội đấu. Tên Sở Hành Vân này rất cổ quái, cách mỗi một đoạn thời gian thì thực lực của hắn sẽ tăng lên một cách mạnh mẽ. Chúng ta phải lập tức xuất thủ, không thể kéo dài thêm nữa.

Ánh mắt của Thủy Thiên Nguyệt tỏ vẻ ngưng trọng giải thích.

Nghe vậy, Lý Trần cùng tên kia âm lãnh thanh niên đều ngậm miệng lại, mọi người liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ đột nhiên lao đi về phía chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, tại chỗ vừa đứng không còn bất cứ bóng dáng của người nào.

Dịch giả: lushi

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.