Tên thanh niên bộ dáng lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Sở Hành Vân như đang nhìn một con kiến hôi.
- Lý Dật, ngươi thật to gan, dám ngăn cản ta!
Dương Phong bước ra trước, khí tức Địa Linh Cảnh tam trọng phóng ra lập tức thổi tan hàn khí trên người Lý Dật.
Nhưng Lý Dật không hề biểu hiện sợ hãi, đạm mạc nói:
- Ta tự nhiên không dám ngăn cản Dương trưởng lão cùng Diệp sư huynh, chỉ là hai người này cũng không phải là đệ tử của Lăng Tiêu Vũ Phủ chúng ta, có tư cách gì mà đi vào?
- Sở sư đệ, người này tên là Lý Dật đã đạt đến tu vi Tụ Linh Cảnh bát trọng, hắn sở hữu Lân Kiếm Võ Linh vô cùng lạnh lẽo, thực lực rất mạnh, vừa trở thành đệ tử nòng cốt cách đây không lâu.
Diệp Hoan thấp giọng nói.
- Người bên cạnh ta tên là Sở Hành Vân, đã vượt qua kiểm tra ở kì Vũ Phủ khảo hạch, đồng thời được Dương Viêm đại sư cấp cho lệnh bài đệ tử nòng cốt, ngươi lập tức tránh ra cho ta!
Giọng của Dương Phong càng ngày càng lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Dật.
- Có lệnh bài riêng của đệ tử nòng cốt thì thế nào, hắn còn chưa hoàn thành khảo hạch thì chưa phải là đệ tử của Lăng Tiêu Vũ Phủ chúng ta.
Lý Dật lần thứ hai nhìn Sở Hành Vân, ánh mắt sắc bén như muốn đâm vào trong mắt Sở Hành Vân.
- Làm càn!
Dương Phong nổi giận, hắn đường đường là trưởng lão của Lăng Tiêu Vũ Phủ nhưng lại bị một gã đệ tử nòng cốt ngăn cản, lại liên tiếp không nhìn mặt mũi của hắn mà làm việc, hắn sao có thể nhẫn nại được.
Tiến về phía trước, Dương Phong vừa định xuất thủ giáo huấn liền cảm giác một khí tức hùng hậu phủ xuống, đồng thời kèm theo một tiếng nói lạnh giá:
- Nơi đây là Lăng Tiêu Vũ Phủ, ai dám nháo sự!
Thanh âm vừa dứt, một đạo thân nhanh chóng xuất hiện, hắn mặc tử kim trường bào, ngũ quan cương nghị, hắn chính là Tiêu Đình.
- Hừ!
Dương Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tiêu Đình, tức giận nói:
- Tiêu trưởng lão, ta phụng lệnh của sư tôn mang Sở Hành Vân tiến nhập Lăng Tiêu Vũ Phủ, tên Lý Dật này lại nhiều lần ngăn cản, không nể mặt ta. Người gây chuyện chính là hắn.
- Sở Hành Vân?
Nghe được tên này, Tiêu Đình nhìn Sở Hành Vân, khóe miệng khẽ nhếch, giọng mỉa mai nói:
- Ngươi chính là cái tên đi cửa sau ở Hắc Thủy Thành, chiếm được cảm tình của Dương Viêm nên đã trở thành đệ tử nòng cốt? Quả nhiên thật giống với lời đồn, tu vi quá thấp, chỉ có Tụ Linh Cảnh nhất trọng.
Tiêu Đình giống như cố ý nói như vậy, thanh âm cực to khiến mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Sở Hành Vân.
- Tên này là Sở Hành Vân? Tuổi còn nhỏ như vậy, tu vi cũng quá thấp, làm sao có thể trở thành đệ tử nòng cốt?
- Nghe đồn tên này tu vi cực kì nhỏ yếu, võ linh lại là hàng phế thải, nhưng hắn cực kì am hiểu vuốt mông ngựa, làm Dương Viêm đại sư vui vẻ nên mới có được danh ngạch đệ tử nòng cốt.
- Nguyên lai là tên đầu cơ trục lợi, thực sự là đáng thẹn!
Đoàn người liên tiếp nghị luận, hầu như tất cả đều là mắng Sở Hành Vân, gần như xem hắn là tiểu nhân hèn hạ.
- Ngươi nói cũng không sai, ta tu vi xác thực rất thấp, chỉ có Tụ Linh Cảnh nhất trọng, nhưng ngày đó ta dựa vào một chiêu kiếm dễ dàng đả thương Vân Mộng Vũ Phủ Cổ Thanh Tùng khiến tứ đại Vũ Phủ tranh nhau mời chào. Chuyện này sao ngươi không nhắc đến?
Lông mày Sở Hành Vân co lại, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Đình.
Sắc mặt của Tiêu Đình rất khó coi, hắn thấy được sự miệt thị cùng khinh thường trong mắt Sở Hành Vân.
- Nếu Tiêu trưởng lão đã nghe nói đến Sở Hành Vân thì chắc cũng biết sự việc diễn ra ở Hắc Thủy Thành, như vậy xin ngài nhường đường để đỡ mất thời gian của chúng ta.
Dương Phong là đệ tử của Dương Viêm, mà Tiêu Đình trở mặt cùng Dương Viêm nên hắn không có thiện cảm với Tiêu Đình.
- Nhường đường? Sợ rằng không được!
Tiêu Đình lạnh lùng cười:
- Việc Sở Hành Vân thông qua khảo hạch là không giả, ngay cả việc hắn đạt được danh ngạch đệ tử nòng cốt cũng không giả, tuy nhiên hắn cần phải thông qua một lần khảo hạch cuối cùng này mới có thể vào Lăng Tiêu Vũ Phủ.
- Một lần khảo hạch cuối cùng!
Dương Phong cùng Diệp Hoan nhìn nhau, đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương, hai người bọn họ chưa bao giờ nghe qua vụ việc này?
Tiêu Đình lạnh lùng nói:
- Mấy ngày trước đây, năm đại Vũ Phủ vừa hoàn thành hiệp ước quyết định ở kì chiêu thu đệ tử phải tăng hạng mức khảo hạch, tất cả người tham gia phải sinh sống trong Mê Vụ Sâm Lâm sương mù dày đặc trong bảy ngày, người có thể bình yên thoát ra sau bảy ngày sẽ được chính thức gia nhập Vũ Phủ.
- Sở Hành Vân muốn đi vào Lăng Tiêu Vũ Phủ tự nhiên không thành vấn đề, chỉ cần thông qua khảo hạch này ta sẽ tuyệt đối không nói câu gì, nhưng lấy tu vi hiện tại của hắn, ta khuyên hắn nên buông tha đi, chớ dại dột mà mất mạng.
Tiêu Đình lại bổ sung một câu khiến con ngươi Sở Hành Vân run lên một cái, mắng thầm:
- Khá lắm tên cáo già giả dối!
Lời này của Tiêu Đình thật ra là phép khích tướng, muốn kích thích ý chí của Sở Hành Vân khiến hắn phải tham gia lần khảo hạch này.
Hơn nữa mỗi một câu một chữ hắn nói đều xen lẫn linh lực, hấp dẫn càng ngày càng nhiều ánh mắt của người.
Trong khoảng khắc, Sở Hành Vân cảm giác như có vô số ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt hắn, những người này đều thông qua khảo hạch của Lăng Tiêu Vũ Phủ, ai cũng khó chịu với Sở Hành Vân vì nghĩ hắn đi cửa sau để đạt được danh ngạch đệ tử nòng cốt, đúng là một hành động đê tiện.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được ánh mắt khinh thường của đệ tử những Vũ Phủ khác.
Trong đó có một người hắn rất quen thuộc, nàng mặc một bộ đồ màu trắng, ánh mắt xinh đẹp cũng tràn đầy hàn khí.
Người này không phải Thủy Thiên Nguyệt thì còn ai khác nữa?
Nàng ở Hắc Thủy Thành đã đồng ý lời mời của Vân Mộng Vũ Phủ, trở thành đệ tử mới của Vân Mộng Vũ Phủ, dựa theo quy định nàng cũng phải đi vào Mê Vụ Sâm Lâm bảy ngày.
Đứng gần Thủy Thiên Nguyệt có vài thanh niên tài giỏi đẹp trai, khí tức cũng không yếu, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Sở Hành Vân, nhếch miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Tình huống hình như có gì đó không đúng.
Ánh mắt Diệp Hoan trầm xuống, thanh âm chứa một tia ngưng trọng.
Tâm tư Sở Hành Vân nhạy cảm nên vô cùng rõ ràng thế cục trước mắt.
Theo hắn phán đoán, khảo hạch lần này thiết kế chuyên môn nhắm vào hắn, chủ yếu là muốn hắn khó có đường tiến lùi mà phải buông tha Lăng Tiêu Vũ Phủ.
Nếu Sở Hành Vân đáp ứng tham gia khảo hạch thì sẽ có vô số người nhắm vào hắn, hơn nữa trong Mê Vụ Sâm Lâm có đông đảo linh thú, hiểm cảnh vô số nên không thể nghi ngờ càng thêm nguy hiểm!
- Tiêu Đình, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang làm gì ở đây, cái khảo hạch này thật sự là nhắm vào Sở Hành Vân, thật sự là không có một chút công bình. Tránh ra, ta muốn gặp mặt sư tôn!
Dương Phong hất ống tay áo, nhanh chóng tiến vào Lăng Tiêu Vũ Phủ.
Nhưng lúc hắn vừa bước ngang người Tiêu Đình thì lão cười lạnh nói:
- Từ hai ngày trước, Dương Viêm đã rời Lăng Tiêu Vũ Phủ để vào hoàng cung, đến nay vẫn chưa về, ngươi muốn thấy hắn sợ rằng không có dễ dàng như vậy.
- Huống chi việc tiến nhập Mê Vụ Sâm Lâm đã được sự đồng ý của năm đại Vũ Phủ, cho dù Dương Viêm có phản đối cũng vô tác dụng. Lẽ nào ngươi nghĩ rằng năm đại Vũ Phủ sẽ vì một kẻ như Sở Hành Vân mà thay đổi quyết định?
Vẻ mặt Tiêu Đình châm chọc nhìn bốn người Sở Hành Vân, bộ dạng ăn chắc của hắn vô cùng kiêu ngạo, cuồng vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]