Chương trước
Chương sau
Trên người Sở Hành Vân tản mát ra từng luồng kiếm quang lạnh lẽo, khiến tim đám người xem như điên cuồng quằng quại, ngoài ra linh lực hùng hậu cuồn cuộn tràn ra cũng khiến họ cảm thấy chấn động.

Nếu như nói linh lực của bọn họ là một sợi dây thừng có thể kéo được hàng trăm hàng nghìn cân cự lực.

Thì linh lực của Sở Hành Vân chính là sợi dây thừng bằng thép chế thành, không những kéo được hàng vạn cân cự lực mà còn kiên cố không gì sánh được, có thể dễ dàng xuyên thủng nham thạch.

- Tốt! linh lực thuần túy.

Ánh mắt của những đại biểu Vũ Phủ kịch liệt rung động, ngay cả Dương Viêm cũng ngây dại ra mặt, cho dù linh lực của hắn hiện tại cũng không thể đạt được độ tinh thuần đến như thế, rốt cuộc thì Sở Hành Vân làm sao làm được như vậy?

Ngắm nhìn con ngươi lạnh giá của Sở Hành Vân, Thủy Thiên Nguyện tự nhiên cảm thấy sợ hãi, ngay cả Huyền Thủy Linh Hồ của nàng, cũng bắt đầu có ý lùi bước không muốn làm địch thủ của hắn.

- Cái này nhất định là Sở Hành Vân diễn trò, muốn làm cho ta sợ hãi mà thôi! Hắn chẳng quả chỉ đạt cảnh giới Thối thể Cửu Trọng Thiên, tuyệt đối không thể làm được như vậy.

Thủy Thiên Nguyệt trong lòng không ngừng trấn an chính mình.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đột nhiên cảm giác trước người lạnh ngắt, giống như có một trận cuồng phong thổi từng cơn gió lớn bên trong nhưng lại ẩn chứa lôi đình cuồng bạo, khó có thể diễn tả thành lời.

- Phong Lôi Nhất Nộ!

Sở Hành Vân chợt quát một tiếng, nhát kiếm tuyệt tình phóng ra nhắm thẳng hướng Thủy Thiên Nguyệt đâm tới, những gợn sóng nước chưởng ảnh đầy rẫy trong hư không ở trước mũi kiếm đều tan thành mây khói.

Con ngươi Thủy Thiên Nguyệt không ngừng mở to, thân thể run rẩy nhưng không có cách nào nhúc nhích nửa phân.

Một kiếm kinh người này đã khiến thân thể nàng hoàn toàn bị khóa cứng, không thể trốn đi đâu được. Giữa khoảng sân đấu này ngoại trừ một kiếm đang phóng tới không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản.

- Dừng tay!

Trong lúc Thủy Thiên Nguyệt tâm thần rối loạn, bỗng một tiếng quát vang lên, một bóng người từ trong hư không xuất hiện, đánh ra một quyền phong hùng hậu chen ngang khiến lôi phong kiếm quang nổ tanh bành.

Thân thể Sở Hành Vân đang ở giữa không trung bị chấn bay ngược lại, Linh Kiếm đâm xuống mặt đất nhưng vẫn kéo một vệt dài ra sau mới triệt tiêu được cổ quyền phong bá đạo này. Bóng người hạ xuống bên trong con ngươi toát ra sát ý nồng đậm.

- Lôi đài tỷ thí, đến điểm thì ngừng, ngươi lại còn dạm hạ sát thủ!

Người xuất thủ kia, đương nhiên là Cổ Thanh Tùng, chỉ thấy hắn trừng lớn cặp mắt, tràn đầy tức giận nhìn Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân lau đi khóe máu tươi trên miệng, lạnh lùng đáp lại:

- Mắt chó của ngươi chỉ thấy một kiếm của ta muốn giết Thủy Thiên Nguyệt? Nhưng ngược lại ngươi xuất thủ làm rối loạn trận tỷ thí còn đả thương ta, uy phong của Vân Mộng Vũ Phủ thật là to!

- Càn rỡ!

Cổ Thanh Tùng tức giận rống lên, Sở Hành Vân lại dám mắng hắn là chó còn nói hắn làm rối loạn trật tự, không coi ai ra gì, quả thực không để hắn trong mắt.

Chỉ thấy bàn tay hắn đánh về đỉnh đầu Sở Hành Vân, một pho tượng hình rùa không lồ ngưng tự từ trong hư không hạ xuống áp chế trên người Sở Hành Vân.

- Cổ trưởng lão!

Đại biểu của các Vũ Phủ đều lên tiếng, vì cuối cùng Cổ Thanh Tùng đã thật sự nổi giận, hắn liền trực tiếp thi triển ra Huyền Quy Võ Linh để trấn áp Sở Hành Vân.

- Lão Sư, không nên chần chừ nữa, ra tay đi!

Tần Vũ Yên gấp gáp đến mức muốn khóc, Cổ Thanh Tùng là cường giả Địa Linh Cảnh, thực lực mạnh hơn Sở Hành Vân gấp trăm lần, nếu kéo dài nữa chắc chắn Sở Hành Vân không có kết cục tốt.

Thế nhưng, Dương Viêm vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Chỉ thấy hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, hai mắt nhắm lại nhưng hắn vẫn thấy được trên khuôn mặt Sở Hành Vân không có chút nào hoảng sợ khi bị Huyền Quy Võ Linh chèn ép, ngược lại hai mắt đột nhiên trầm xuống lạnh lùng nhìn Cổ Thanh Tùng.

- Từ khi bắt đầu, ta đã hoài nghi không biết lần này Vũ Phủ khảo hạch có bình đẳng hay không. Quả nhiên ta đã đúng, Vân Mộng Vũ Phủ từ đầu đã có ý định che chở cho Thủy Thiên Nguyệt. Nếu đã như vậy thì lần chọn lựa này của Vũ Phủ còn có ý nghĩa gì nữa, thà rằng trực tiếp chọn Thủy Thiên Nguyệt vào Vũ Phủ của mình là được, cần gì phải lãng phí thời gian?

Sở Hành Vân ngẩng đầu nói to khiến cho đám người chung quanh đặt ra nghi vấn rồi nghị luận với nhau.

Lần này nữa là lần thứ hai Cổ Thanh Tùng đứng ra bảo vệ Thủy Thiên Nguyệt, thậm chí còn mạnh mẽ xuất thủ đứng ra để cứu Thủy Thiên Nguyệt.

Hành động như vậy hoàn toàn có thể nói là không bình đẳng chút nào, thành tích phụ thuộc vào nỗ lực bản thân mỗi người, không ngờ hắn lại đi phụ giúp Thủy Thiên Nguyệt, muốn cho Thủy Thiên Nguyệt trở thành người đứng đầu.

Nghe được tiếng bất mãn của mọi người, Cổ Thanh Tùng sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng nói:

- Hay cho cái tên Sở Hành Vân, biết sai không chịu hối cãi lại còn bêu xấu Vân Mộng Vũ Phủ, nếu như ta không ra tay e rằng sau này làm sao phục chúng!

Cổ Thanh Tùng đem hết thảy tội danh chụp lên người Sở Hành Vân, hai tay lần nữa hạ thủ khiến Huyền Quy Vũ Linh trở nên khổng lồ hơn rất nhiều, khiến cho trên bề mặt võ đạo lôi đài trở nên rạn nứt.

- Cổ Thanh Tùng quả nhiên bá đạo, đứng dưới áp lực kinh khủng như vậy sợ rằng Sở Hành Vân không chết cũng sẽ trọng thương.

Vài đại biểu Vũ Phủ thở dài, tuy nói địa vị bọn họ không kém Cổ Thanh Tùng là bao, nhưng lần Vũ Phủ khảo hạch này lại do Cổ Thanh Tùng chủ trì đại diện cho cả tòa Vân Mộng Vũ Phủ.

Nếu như bọn họ xuất thủ, rất có thể phải trở thành địch thủ của Vân Mộng Vũ Phủ, vì Sở Hành Vân mà làm như vậy thật không đáng.

- Không đúng, Sở Hành Vân nảy giờ cũng không ngã xuống!

Dương Viêm nảy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói một câu, ánh mắt ngời sáng nhìn chằm chằm Sở Hành Vân trên lôi đài.

Mọi người đều sửng sốt, Tần Vũ Yên cũng nghi ngờ không hiểu được, giương mắt lên nhìn. Thì thấy ở giữa lôi đài, Sở Hành Vân đang hứng chịu uy áp của Huyền Quy Võ Linh mà vẫn còn đứng thẳng.

Thậm chí, hắn còn đang bước từng bước một cực kỳ chậm chạp hướng về phía Cổ Thanh Tùng. Cặp mắt đen nhánh tràn đầy kiên trì, mỗi một bước đi đểu tỏa ra khí chất kiên định dày đặc.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tu vi Dương Viêm cao nhất, hắn nhìn một màn trên lôi đài, phát hiện không khí chung quanh Sở Hành Vân có chút cổ quái, mỗi bước đi mà hắn bước khiến cả lôi đài đều rúng động.

Nháy mắt một cái, Dương Viêm mơ hồ cảm giác thiên địa linh lực xung quanh đều hội tụ theo sát từng bước tiến của Sở Hành Vân giống như là có sinh mệnh vậy.

- Đối mặt với uy áp của ta, ngươi còn muốn mạnh mẽ chống đối, xem ra người đang cố ý cùng Vân Mộng Vũ Phủ ta đối địch!

Cổ Thanh Tùng trong mắt lóe lên một tia sát ý, muốn mượn cớ chuyện này mà triệt để phế Sở Hành Vân.

Linh lực cuồng bạo điên cuồng tràn vào trong tay phải của hắn, từng luồng ánh sáng màu vàng nhạt phát ra biến thành một quyền phong khổng lồ mang theo khí tức hùng hậu phóng tới.

- Đi chết đi!

Cổ Thanh Tùng đấm ra một quyền, quyền phong tạo thành một tụ khí xoáy khiến không khí giống như bị nghiền thành vụn phấn, mang khí thế hủy diệt thiên địa đánh về phía Sở Hành Vân

Lúc này, Dương Viêm rốt cuộc cũng đứng lên, nếu như lúc này hắn còn không ra tay thì e rằng Sở Hành Vân có thể bỏ mạng tại chỗ này.

Hắn bước về phía trước một bước, linh lực nóng bỏng trên người vừa toát ra ánh mắt đột nhiên dời qua trên khuôn mặt Sở Hành Vân phát hiện một cái nhếch mép.

Là cười? Sở Hành Vân tự nhiên lại nở nụ cười?

- Lão già thối chỉ bằng ngươi mà cũng đòi dồn ta vào chỗ chết? Thật là ảo tưởng nhiều quá rồi!

Sở Hành Vân cười ha hả, há miệng ra đem thiên địa linh lực chung quanh nuốt vào hết trong bụng.

Những thiên địa linh lực này hội tụ ở đan điền, hóa thành từng cụm sương mù nhàn nhạt sáng dung nhập vào nguyên hải, cuối cùng tập trung xoay tròn quanh linh hải của hắn rồi đột nhiên bộc phát ra một tiếng nổ ầm.

Không có dấu hiệu nào báo trước đột nhiên một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người Sở Hành Vân nở rộ. Linh lực thiên địa đang điên cuồng tuôn tràn quanh người hắn giống như một vòng xoáy vô tận bổng nhiên bị cắn nuốt hết.

- Đột phá, Sở Hành Vân lại đột phá!

Đám người xem đều lộ vẻ mặt kinh sợ, đối mặt với uy áp của Cổ Thanh Tùng, Sở Hành Vân lại đột phá tu vi phá bỏ những ràng buộc mà bước chân vào Tụ Linh Cảnh.

- Không, cái này tuyệt đối không giống đột phá, trên người Sở Hành Vân vẫn còn có một cổ lực lượng giống như là Thiên Địa Chi Thế.

Cái nhìn của Dương Viêm so với mọi người còn rõ ràng thấu đáo hơn.

Trong nháy mắt lúc Sở Hành Vân đang đột phá, hắn kinh hãi phát hiện ra xung quanh thân thể Sở Hành Vân lại có một cổ thiên địa nguyên khí cuồn cuộn đến, dùng cách điên cuồng hội tụ trên linh kiếm.

Dịch giả: lightnight

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.