“Nhược điểm của Thủy Lưu Hương là Sở Hành Vân, để cứu hắn nàng ta thậm chí ngay cả tính mạng đều không cần, nếu như ta sớm một chút nhìn ra điểm này thì đã có thể trực tiếp dùng vũ lực trấn áp, cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy.” 
Lâm Băng Ly thấp giọng rù rì nói, ánh mắt thoáng lướt qua, nhìn về phía Sở Hành Vân, lộ ra một nụ cười khinh thường: “Sở Hành Vân, ngươi từng thề son sắt nói phải bảo vệ Thủy Lưu Hương, không cho nàng rời khỏi ngươi, hiện tại để cứu ngươi, nàng rốt cuộc phải rời bỏ ngươi, thật là tự bẽ mặt mình?.” 
“Ngươi câm miệng cho ta!” Sở Hành Vân viền mắt muốn nứt ra, tràn ngập tơ máu. 
“Yên tâm, từ nay về sau ta và ngươi sẽ không gặp lại nhau, ngươi cứ tiếp tục làm bộ dạng con kiến hôi của ngươi, ta sẽ không, và cũng lười đi quấy rối cuộc sống của ngươi.” Lâm Băng Ly thập phần hưởng thụ dáng vẻ căm hận của Sở Hành Vân, điều này làm nàng có cảm giác vui vẻ vì trả được thù. 
Thậm chí điều quan trọng hơn là nàng không cần phải giết Sở Hành Vân. 
Giết Sở Hành Vân chỉ khiến hắn thừa nhận sự thống khổ trong nháy mắt, nhưng không giết hắn, chỉ cần hắn còn sống thì cả ngày lẫn đêm sẽ phải thừa nhận cảm giác vô lực, đau đớn của sự chia lìa. 
Nghĩ đến điều này, Lâm Băng Ly cảm giác được hưng phấn, so với lúc trước bước vào Thiên Linh Cảnh còn sảng khoái gấp trăm lần, nàng cuối cùng có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ton/1860139/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.