Lúc này đang là giữa trưa, trên bầu trời, mặt trời chiếu ánh nắng chói chang khiến cho khắp mặt đất đều trở nên như bị lửa thiêu vậy, cực kỳ nóng nực.
Cố Thanh Sơn ra lệnh cho đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi ở dưới bóng cây.
Hiện tại, bọn họ cách Hắc Thủy Thành không còn xa, dựa theo tốc độ hiện tại thì trước khi hoàng hôn xuống liền có thể đến nơi.
Bởi vì đều là người đến từ Tây Phong Thành nên những thiếu niên võ giả đi cùng có quan hệ không tệ với nhau. Trong lúc nghỉ ngơi bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau hoặc là luận bàn võ học, bầu không khí cực kỳ hài hòa.
Sở Hành Vân ngồi ở trước mặt Thủy Lưu Hương, ở giữa ngón tay có linh lực bao bọc giống như là tơ nhện từ từ tiến vào trong cơ thể của Thủy Lưu Hương.
“Hàn khí đích thật là tăng thêm không ít. Từ hôm nay trở đi, cách ba ngày thì muội dùng một viên Bách Dương Dan để ngăn chặn hàn khí tăng trưởng. Còn nữa, muội tuyệt đối không thể thôi động linh lực, nếu không hàn khí sẽ tăng trưởng nhanh hơn.”
Lời nói của Sở Hành Vân có chút trầm trọng làm Thủy Lưu Hương nghe được thì liên tục gật đầu, môi mím lại tựa như là một hài tử vừa làm sai chuyện gì đó nên đang chịu trách phạt vậy.
Nàng nhếch miệng lên, vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì Sở Hành Vân lại tiếp tục nói: “Nói tóm lại, hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch vẫn nằm trong tầm khống chế. Chỉ cần đến Hoàng Thành thì ta hoàn toàn tự tin khống chế được nó. Đến lúc đó, Lưu Hương sẽ không còn phải chịu cảnh hàn khí dày vò mà thực lực còn có thể từ từ mạnh lên, trong tương lai ngay cả ta cũng khó mà địch nổi.”
Nói xong, Sở Hành Vân lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Thủy Lưu Hương, trên mặt hiện lên vẻ cười làm cho Thủy Lưu Hương đột nhiên trở nên thấy cực kỳ an tâm, lời nói dù đã lên đến cổ họng cũng nuốt xuống, tận hưởng cảm giác này.
“Ở trong hoang sơn dã lĩnh này còn có thể liếc mắt đưa tình, các ngươi thật đúng là biết hưởng thụ.” Lúc này, một thanh âm lạnh lùng không gì sánh được vang lên, giống như là sấm sét vậy vang vọng trong tai của tất cả mọi người.
Mọi người đều hướng ánh mắt về nơi âm thanh vang lên.
Ở phía trước, chẳng biết lúc nào xuất hiện một người tuyệt sắc nữ tử. Nàng ta mặc một bộ quần áo màu trắng, chân đạp vào hư không tiến lên, mỗi một bước chân đều khiến cho nhiệt độ của không khí càng ngày càng trở nên lạnh giá.
Lúc tuyệt sắc nữ tử này tử đi tới trước mặt đoàn người thì không khí ở đây đã không còn nóng bức mà ngược lại là trở nên cực kỳ lạnh giá, dày đặc băng sương không ngừng ngưng tụ trên mặt đất. Ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống xuyên qua đám băng sương này ánh xạ ra tia sáng cực kỳ rực rỡ.
“Lâm Băng Ly!” Sở Hành Vân thốt lên, thanh âm của hắn hơi trầm xuống.
Tên tuyệt mỹ nữ tử này chính là trưởng lão của Cửu Hàn Cung, Lâm Băng Ly.
Đoàn người nhìn thấy cảnh tượng này đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói nửa câu.
Tuy rằng bọn họ không biết thân phận của Lâm Băng Ly nhưng hàn khí từ trên người Lâm Băng Ly phát ra khiến cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông, tựa như hơi chút khẽ động đậy thì thân thể cũng sẽ bị đông thành tượng băng.
Ngay cả Cố Thanh Sơn là cường giả Địa Linh Cảnh cũng có cảm giác như vậy, thân thể trở nên cứng ngắc đứng tại chỗ, chỉ biết trơ mắt nhìn mà không thể làm gì khác được.
“Không nghĩ tới, thực lực ngươi cực kỳ yếu kém nhưng thủ đoạn lại không ít, không ngờ có thể nghĩ ra cách lợi dụng đan dược để ngăn chặn hàn khí, trì hoãn Cửu Hàn Tuyệt Mạch bạo phát.” Lâm Băng Ly nhìn phía Sở Hành Vân nói.
Ngoại trừ ngạc nhiên thì trong ánh mắt của nàng ta còn mang theo vài phần lúng túng.
Ngày đó, Sở Hành Vân ở trước mặt nàng nói với vẻ cực kỳ chắc chắn rằng sẽ dựa vào thủ đoạn của mình ngăn chặn hàn khí trong cơ thể Thủy Lưu Hương. Lâm Băng Ly biểu hiện ra vẻ rất khinh thường cùng nghi ngờ, lại nghĩ Sở Hành Vân tựa như là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết sự đáng sợ của Cửu Hàn Tuyệt Mạch.
Thậm chí, Lâm Băng Ly còn đưa ra dự đoán rằng Sở Hành Vân sẽ phải quỳ ở trước mặt nàng, cầu xin nàng nhận lấy Thủy Lưu Hương.
Mỗi một chữ một câu đến bây giờ còn vang lên rõ ràng ở bên tai nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Băng Ly. Chuyện khó tin đã xảy ra, không ngờ Sở Hành Vân lại thực sự áp chế được của hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch!
“Sở Hành Vân ta chưa bao giờ nói suông. Lúc đầu, ta đã đáp ứng Lưu Hương, giúp nàng khống chế được hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch thì ta nhất định sẽ làm được, quyết không nuốt lời.” Sở Hành Vân đứng che ở trước người của Thủy Lưu Hương, giọng nói cực kỳ rõ ràng.
Vẻ mặt Lâm Băng Ly bắt đầu trở nên khó coi. Nàng nhìn thẳng vào mắt Sở Hành Vân, cả người hơi thả lỏng, nói với giọng bình thản: “Ta thừa nhận, đích thật là ta đã coi thường ngươi. Hiện tại, ngươi có thể dừng lại được rồi.”
“Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Khuôn mặt của Sở Hành Vân hơi ngưng trọng lại, đồng thời đưa bàn tay đặt lên trên chuôi kiếm. Tuy kiếm chưa rời vỏ nhưng khí tức sắc bén đã sớm tỏa ra, bao phủ ở chung quanh thân thể Sở Hành Vân.
“Thủy Lưu Hương là người mang Cửu Hàn Tuyệt Mạch, cùng Cửu Hàn Cung của ta có quan hệ sâu xa. Cho dù như thế nào, nàng nhất định phải gia nhập Cửu Hàn Cung, làm đệ tử của Cửu Hàn Cung.”
Trong lúc nói chuyện, bên trong ánh mắt của Lâm Băng Ly thoáng hiện lên một vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Ào,ào, ào…
Cuồng phong bắt đầu nổi lên.
Lấy Lâm Băng Ly làm trung tâm, vô số băng sương bắt đầu tràn ra, dần dần hình thành cuồng loạn Bạo Phong Tuyết đem cả một mảnh không gian thiên địa này đều đóng băng lại, biến thành thế giới băng sương.
Những thiếu niên võ giả kia lộ ra vẻ mặt kinh hãi, liều mạng chạy ra bên ngoài nhưng mà cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa đi thì cũng không thể nhanh hơn được cuồng phong. Trong nháy mắt liền bị đuổi kịp, bị đông lạnh thành từng tòa băng nhân, ngã xuống.
Thân ảnh Lâm Băng Ly đột nhiên biến mất, sau đó ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt của Thủy Lưu Hương, đưa tay muốn ôm nàng mang đi.
Đúng lúc này, một tiếng vỡ vụn thanh thúy vang. Băng sương bao phủ Sở Hành Vân bắt đầu vỡ vụn, tiếp đó một đạo kiếm quang sắc bén phát ra thanh âm phá không hiện ra đâm thẳng chỗ hiểm trước ngực Lâm Băng Ly.
“Phong Lôi Nhất Nộ!” Một thanh âm lạnh như băng từ Sở Hành Vân trong miệng thốt ra.
Linh lực trong cơ thể Sở Hành Vân điên cuồng trào ra, cuối cùng ngưng tụ thành vòng xoáy cuồng bạo có cả sấm lẫn gió ở bên trong. Sở Hành vung kiếm chém về phía Lâm Băng Ly.
Lâm Băng Ly liếc mắt nhìn thấy liền vung bàn tay lên tùy ý đánh ra một chưởng về phía trước.
Oanh!
Lực lượng băng sương cực kỳ kinh khủng phủ xuống, lập tức đem vòng xoáy sấm gió cuồng bạo kia đông lại. Sở Hành Vân chỉ cảm thấy thân thể hắn đột nhiên bay lên không trung, sau đó rớt cực kỳ mạnh lên trên mặt đất, phun ra một một ngụm máu tươi.
“Không biết tự lượng sức mình!” Lâm Băng Ly nói với giọng khinh thường.
Nhưng ánh mắt mới vừa dời đi thì ở phía sau truyền đến tiếng ngân của một đạo kiếm.
Lâm Băng Ly không thèm nhìn, lại vỗ ra một chưởng.
Nhưng mà, ngay lúc nàng vừa xuất thủ thì kiếm kia tiếng ngân vang kia đột nhiên biến mất mà thay vào đó là một đạo vô hình phong nhận hướng phía mi tâm của nàng ta bay đến.
Góc độ của đạo vô hình phong nhận này không chỉ cực kỳ xảo quyệt, mà còn cực kỳ bí mật.
Hầu như là ngay lúc Lâm Băng Ly vừa xuất thủ thì Sở Hành Vân cũng ngay lập tức ra tay trong nháy mắt. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại thì phong nhận đã đi tới trước mặt, muốn tránh cũng không thể tránh.
Oanh!! Đùng…
Thanh âm vang dội truyền đến.
Trên người Lâm Băng Ly đột nhiên xuất hiện một đạo lam mang, cực kỳ bắt mắt dần ngưng tụ thành một cánh cửa băng sương cổ xưa cao tới hơn mười thước, che hết cả toàn thân nàng.
Trảm Không phong nhận chém vào trên cánh cửa băng sương cổ chỉ để lại một cái vết nứt, sau đó liền hoàn toàn biến mất.
“Hừ, còn kém một chút.” Sở Hành Vân có chút không cam lòng cắn răng suy nghĩ.
Một kiếm vừa rồi của hắn có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ, hầu như muốn đâm vào mi tâm của Lâm Băng Ly.
Trăm triệu không nghĩ tới, Võ Linh của Lâm Băng Ly lại thuộc loại hình phòng ngự còn thuộc phẩm cấp ngũ phẩm, trong nháy mắt liền đem Trảm Không phong nhận cản lại.
Hoa lạp lạp!
Băng sương cổ môn từ từ tiêu tán, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Băng Ly. Chỉ bất quá, hiện tại trên khuôn mặt này tràn đầy vẻ phẫn nộ cùng cừu hận nên có vài phần dữ tợn.
“Sở Hành Vân, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?” Lâm Băng Ly cắn răng nghiến lợi nói với giọng phẫn nộ.
Nàng đường đường là trưởng lão Cửu Hàn Cung, là cao thủ Thiên Linh Cảnh, ngay cả Lưu Vân Quân Vương nhìn thấy nàng đều phải cung kính quỳ lạy.
Nhưng vừa rồi, chủ nhân của một cái tiểu gia tộc Sở Hành không ngờ lại dám ra tay với nàng nhiều lần, còn suýt nữa khiến cho nàng thụ thương. Việc này đã chạm đến giới hạn của nàng!
Cho nên Lâm Băng Ly quyết định muốn giết Sở Hành Vân để rửa sạch nỗi nhục này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]