Bãi đất trống lập tức trở nên cực kỳ im ắng. 
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về Sở Hành Vân tràn đầy vô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ. 
Sở Bình Thiên khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt không hề bận tâm của Sở Hành Vân thì trong lòng không ngừng trầm xuống. 
Thì ra trong khoảng thời gian này Sở Hành Vân không đối với phó hắn không phải vì không có đủ thực lực mà là khinh thường tranh đấu cùng bọn họ. 
Buồn cười là hắn lại đem đem vẻ mặt khinh thường này xem thành sợ hãi, nhưng hắn không chỉ tính toán Sở Hành Vân một lần. 
Lúc này, Diêm Độc xuất hiện giống như là một cái tát hung hăng tát lên khuôn mặt già nua của hắn, làm lòng tin triệt để tan vỡ, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn mãnh liệt. 
Sở Hành Vân đi tới trước người Sở Bình Thiên, trong ánh mắt không có một tia tình cảm: “Sở Bình Thiên, trước đây ta niệm tình ngươi là người Sở gia, đối với Sở gia có nhiều cống hiến cho nên mới thả ngươi một con đường sống. Nhưng ngươi lại khăng khăng một mực muốn chết như vậy, không tiếc lấy lợi ích của Sở gia trao đổi, tụ tập người vây giết ta. Ta há có thể lưu lại ngươi...” 
“Bại trong tay ngươi, ta không có lời nào để nói. Ta chỉ là hối hận không có giết ngươi lúc còn nhỏ.” Sở Bình Thiên cắn răng thật chặt, nhìn Sở Hành Vân nói từng chữ. 
“Tốt.” Sở Hành Vân thu hồi ánh mắt, xoay người lại nói. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ton/1860109/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.