Ngôi nhà của Du Tâm Lan cũng rất giản dị, chỉ có mấy phòng đơn sơ. Hắn cũng không đòi hỏi gì, tùy tiện ngồi xuống một bên, Du Tâm Lan liền lanh lẹ chạy đi pha trà. Lão giả đối diện trước mắt như đang lột trần hắn, đánh giá từ trên xuống dưới, lão nhíu mày, lại khôi phục bộ dạng cũ. Vương Lăng không nhịn được nhìn vào cây dược thảo trong tay lão giả nói:
- Tiền bối, đó có phải là Thanh Ngọc Kim Sâm.
- Ồ, tiểu hữu có thể nhận ra đây là Thanh Ngọc Kim Sâm à.
Cũng không có gì lạ khi lão giả ngạc nhiên vì vốn dĩ Thanh Ngọc Kim Sâm trước khi thành hình như hiện tại, nhìn như thân cây khô héo bình thường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, lại là một loại dược thảo bình thường không thể bình thường hơn, thật chất thứ quý giá là bộ rễ chôn sâu trong đất. Cây dược thảo trong tay lão giả đủ cầm một bàn tay chứng tỏ Thanh Ngọc Kim Sâm này cũng hơn vạn năm tuổi khiến Vương Lăng không thể nhịn được. Hắn cũng không muốn giấu giếm ham muốn gật đầu nói:
- Không giấu tiền bối, tiểu bối là một luyện dược sư nhị phẩm.
- Còn trẻ như vậy mà đã là luyện dược sư nhị phẩm.
Lão giả kinh hô lần nữa đánh giá hắn, chỉ là bộ dạng của một thiếu niên 16 tuổi không thể giả được, mặc dù có chút không tin nhưng cũng đã sống quá lâu, cũng đã từng chứng kiến nhiều thứ còn khó tin hơn nữa. Lão giả mỉm cười gật đầu với hắn:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ma-de-ma-linh-song-tu/2270971/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.